Hôm ấy biết rõ thân phận của Ninh Nghị, Nhiếp Vân Trúc cũng thôi không nghĩ tới việc báo đáp ân tình nữa. Thành Giang Ninh rộng lớn mà hai người chỉ trao đổi danh tính với nhau nên khó mà có cơ hội gặp lại, thế nhưng mấy ngày sau, nàng phát hiện mình đã nhầm.

Buổi sáng sớm hôm đó, nàng tỉnh dậy, nghe có tiếng bước chân đang chạy trên con đường cạnh nhà, mở cửa sổ ra lập tức thấy bóng dáng Ninh Nghị từ xa chạy đến. Lúc này nàng mới nghĩ lại: dù mình không ngã xuống sông làm liên lụy Ninh công tử thì sáng nào công tử cũng chạy tới chạy lui trên con đường này thôi.

Thời trọng văn khinh võ, đặc biệt ở trong giới văn sĩ thì người rèn luyện thân thể lại càng ít. Lần đầu tiên gặp gỡ còn tưởng gã bị người khác truy đuổi, sau mới nhận ra vị Ninh công tử khác người này thực sự đang rèn luyện thân thể, đã thế quãng đường chạy bộ xem ra không ngừng tăng lên mỗi ngày, nàng thấy hơi khó hiểu nhưng cũng rất bội phục.

Vào sáng sớm, tất nhiên không thể ngày nào cũng trùng hợp thấy đối phương chạy qua, nhưng số lần gặp vẫn tương đối nhiều. Nhiếp Vân Trúc cân nhắc xem có nên ra ngoài chào hỏi đối phương hay không, sau đó lại cảm thấy mình như vậy là làm cao. Những người gặp mặt trước đây đều là những kẻ có ý đồ nên trong lòng rất cảnh giác, ngày ấy Ninh công tử không chỉ cứu mình mà còn thể hiện rõ không chút mưu đồ vụ lợi, vốn lẽ mình nên chào hỏi qua lại một cách tự nhiên, lúc này nghĩ lại tự cảm thấy bản thân đúng là hơi quá đáng.

Trong lòng nàng vui vẻ, lại tự châm biếm mình vài câu. Sáng sớm hôm nay nàng vẫn thấy Ninh Nghị chạy ngang qua bèn đi ra ngoài chào hỏi, ai dè đối phương chỉ vẫy vẫy tay, không có ý dừng lại mà chạy tiếp. Nàng sửng sốt ngây người một lát, phía sau là nha hoàn Hồ Đào vừa khỏi bệnh đi ra:

- Kia là ai vậy? Tiểu thư quen sao? Rồi bĩu môi:

- Thật không có lễ nghĩa gì cả…

Nhiếp Vân Trúc liền bật cười nhẹ nhàng.

- A, phong cách giao tiếp của người quân tử, thái độ như thế có lẽ là Ninh công tử coi mình như bằng hữu mà cư xử chăng..

Hàn lộ, tiết sương giáng(1), lập đông(2) qua đi, gã lại nâng cao cường độ rèn luyện, trải qua mấy tháng tập luyện nên thân thể bắt đầu được cải thiện, bên ngoài nhìn vào chưa thấy gì khác nhưng bên trong thân thể coi như khỏe mạnh như những người lao động bình thường.

Thời đại này đa số người đọc sách chỉ toàn ngồi đọc sách, thức ăn không đủ dinh dưỡng nên phần lớn có thể trạng yếu đuối so với người hiện đại, tuy nói trong lục nghệ (3) của người quân tử có bắn cung, nhưng cơ bản lục nghệ này cũng chỉ là khẩu hiệu, cùng một dạng với khẩu hiệu: Giáo dục phát triển toàn diện đức-trí-thể-mỹ thời hiện đại. Tố chất thân thể Ninh Nghị trước đây cũng như vậy, thân thể yếu đuối suốt hai mươi năm, sau nửa năm có thể khôi phục lại như trước đã là rất tốt rồi.

Vào mỗi buổi sáng, gã chạy dọc theo sông Tần Hoài, thỉnh thoảng lại chào hỏi Nhiếp Vân Trúc nên cũng coi như là sơ giao. Tuy chuyện nàng ngã xuống sông hay giết gà có vẻ vụng về, nhưng gặp thêm vài lần gã cũng nhận ra nàng không phải là hạng người có suy nghĩ chậm chạp, thực tế gã đã nhận ra từ lúc đi và trò chuyện với nàng sau lần mua than củi. Nàng ăn mặc giản đơn nhưng trông khá tinh tế, thân hình dong dỏng cao gợi cảm. Đôi khi thấy nàng trước cửa, đôi khi lại thấy nàng trong bếp vẫy tay với gã, miệng cười hô Ninh công tử. Phòng bếp ở kế tiểu lâu có cửa sổ mở ra phía đường, nhiều lúc nàng ở trong đang lúi húi thái rau hoặc nhóm bếp chợt ngẩng đầu cười vui vẻ, có lúc nàng bưng chậu gỗ đi ra sân phơi đổ nước, thấy Ninh Nghị chạy tới liền vẫy tay chào hỏi. Buổi sớm gió lớn, lúc thổi qua sân phơi cuốn tung quần áo, nắng mai từ đường chân trời phía sau lưng nàng chiếu rọi, tựa như là tiên thiên giáng trần. (4)

Ở cùng nàng còn có một nha hoàn, người hơi lùn trông không xinh lắm. Ninh Nghị đoán có lẽ trước đây ả nha đầu này bị bệnh.

Đến tháng mười, hai bên mới tính là có trò chuyện đôi chút. Buổi sáng hôm đó khi ra khỏi cửa vẫn chưa uống nước, lại chạy nhiều thêm một đoạn nên khi trở về toàn thân gã đầy mồ hôi, cổ họng khát muốn chết, gã liền dừng lại xin nàng chén nước để uống, hàn huyên vài câu. Ngày thứ hai chạy về thì Nhiếp Vân Trúc đang ở đó, chạy qua luôn cũng bất tiện nên dừng lại nghỉ ngơi một lát, về sau dần dần trở thành thói quen.

- Tính tình Ninh công tử cũng thật là kỳ nha, mỗi ngày đều chạy dài như vậy không thấy mệt sao?

- Mệt mới có hiệu quả, ta cũng chỉ chạy bộ thôi chứ có gì đâu mà kỳ.

- Vân Trúc từ nhỏ đã ở trong Kim Phong lâu.. cũng đã thấy qua không ít văn nhân tài tử, nhưng thật sự chưa từng thấy có ai như Ninh công tử…

Lúc nói câu này ánh mắt của nàng liếc qua Ninh Nghị, chỉ là Ninh Nghị đã sớm đoán được nàng từng trải qua một thời gian như vậy, nên có chút kinh ngạc với việc nàng thẳng thắn thừa nhận, nhưng gã cũng không để lộ ra mặt. Một lát sau Nhiếp Vân Trúc mới nghi ngờ hỏi:

- Chẳng lẽ công tử định gia nhập quân đội

- Ồ, với thân thể này làm sao có thể ra chiến trường được. Thư sinh vô dụng, dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm thôi, nên rèn luyện một chút cũng giúp thân thể khỏe hơn.

- Thư sinh vô dụng dài lưng tốn vải ăn no lại nằm? Người khác nghe được lời này, sợ là họ sẽ chỉ trích công tử đấy.

Mỗi ngày Ninh Nghị dừng lại nơi này không lâu, chỉ tán gẫu với nhau vài ba câu, nhưng sau một thời gian gã cũng dần biết được thân phận của Vân Trúc. Trước đây, nàng sinh hoạt trong thanh lâu một vài năm, sau đó cùng nha hoàn chuộc thân rồi mua ngôi tiểu lâu ven sông trông rất lãng mạn này, bởi không hiểu rõ cuộc sống đời thường, nên cũng nhiều tình huống dở khóc dở cười xuất hiện. (5)

Có lẽ Nhiếp Vân Trúc cảm thấy tính cách của gã kì lạ, nhưng dưới con mắt của Ninh Nghị: tính tình của nàng cũng kỳ cục không kém. Phỏng chừng khi còn bé nàng là con gái nhà quan lại, rồi mới bị bán vào thanh lâu; sau khi chuộc thân, do không muốn đi lại con đường cũ nên cuộc sống mới có đôi điều quẫn bách. Tính cách của cô bé này có một chút gì đó cố chấp kiên cường.

Một hôm vào cuối tháng mười, khi Ninh Nghị cùng tiểu Thiền đi qua chợ thực phẩm phía đông thì nhìn thấy nàng từ xa.

Lúc đó rất đông người chen chúc ở góc bán thực phẩm, Ninh Nghị cùng tiểu Thiền leo lên tửu lâu từ xa nhìn lại, thấy Nhiếp Vân Trúc với tỳ nữ Hồ Đào đều ở đó, chỉ là hai người đang ở cách nhau vài mét, cứ như là tới đây mua thực phẩm hay có người quen bán hàng trong chợ. Nhiếp Vân Trúc vẫn trong một bộ trang phục giản dị, trên đầu quấn một cái khăn đội hơi xuề xòa. Nàng ngồi xổm hỗ trợ cắt tiết gà ở sau một quầy bán thịt. Một tay cầm con gà mái, tay kia cầm chiếc dao phay cắt cổ con gà rồi kê vào chiếc bát đặt trên mặt đất để lấy máu. Xem chừng nàng cảm thấy buồn nôn, nên hơi nghiêng đầu né ra xa một chút nhưng hai tay vẫn xiết chặt, sau khi máu ngừng chảy nàng ném con gà mái vào trong nồi nước sôi đang được đun bên cạnh rồi thỏa mãn đứng lên. Sau đó, tựa hồ như thấy ai đó nên ngoái đầu liếc một cái, đại khái chỉ như là vô tình nhìn qua, không biết có thấy Ninh Nghị hay không nữa.

- Cô gia, chuyện gì vậy?

Nàng để ý thấy Ninh Nghị đứng ở bậc thềm nhìn sang phía chợ, tiểu Thiền nghi hoặc hỏi.

Ninh Nghị lắc đầu:

- Không có gì, chúng ta đi vào thôi.

Gã mỉm cười rồi xoay người bước vào trong.

Thời đại này hiếm thấy có người mua cả một con gà, dù có mua cũng thường là đem về nhà nuôi thêm vài ngày rồi mới thịt, chuyện bán gà xong còn thịt giúp người mua xem ra chỉ ở những phố chợ trong thành lớn như Giang Ninh mới có thể thấy được, chủ gánh gà kia có cách làm khá mới mẻ.

Hôm sau ngồi ở trên bậc thềm của tiểu lâu ven sông nghỉ ngơi, Nhiếp Vân Trúc hỏi:

- Sáng qua công tử có nhìn thấy thiếp tại chợ đông không?

- Có. Nhưng cô làm gì mà chạy tới chỗ đó giết gà thế?

- Nhị Ngưu của Triệu gia và Hồ Đào đều có ý với nhau.

Nhiếp Vân Trúc cười cười chỉ về một căn nhà phía xa.

- Cả nhà y bán đồ ăn phía bên kia, muội và Hồ Đào thỉnh thoảng đi qua nên biết mấy người trong chợ, ngày hôm trước lúc qua đó mua đồ, thấy Lưu thẩm bán gà bận bịu quá nên muội mới nói để muội giúp, sau đó là vụ bắt gà làm thịt đó.

Nàng mỉm cười vui vẻ làm Ninh Nghị ngẩn cả người, một lát sau cũng cười cười lắc đầu:

- Cần gì phải như vậy.

Nhiếp Vân Trúc xuất thân từ thanh lâu, mới từng này tuổi đã có thể tự mình chuộc thân, có thể thấy những ngày kia nhất định phải rất cố gắng, một cô nương chưa phải làm những việc những việc đời thường, nhiều phương diện e rằng so với mấy tiểu thơ khuê tú có khi còn được nuông chiều hơn. Từ sau khi chuộc thân đến giờ xem ra đời sống có chút khó khăn, nhưng so với những gia đình bình dân vẫn tốt hơn rất nhiều. Việc thịt gà không tính là chuyện lớn, nhưng không ngờ tính cách nàng lại bướng bỉnh đến vậy, vừa thấy có cơ hội là khăng khăng đòi học cho bằng được.

- Có thể học được nhiều điều mới, thiếp rất vui và thích.

Nhiếp Vân Trúc nhìn xa xăm cười nói, lát sau lại nhìn về Ninh Nghị.

- Đúng rồi, ngày mai Ninh công tử qua nơi này nhớ dừng lại được không?

Qua đây dừng lại nghỉ chân vốn đã thành thói quen, không cần nói ra. Nếu nàng nói ra chắc hẳn là có lý do. Ninh Nghị hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Nhiếp Vân Trúc cười lắc lắc đầu:

- Ngày mai tới đây là biết.

Ngày hôm sau, Ninh Nghị dừng lại nghỉ chân, Nhiếp Vân Trúc bưng bát từ trong nhà đi ra, trong bát có mấy chiếc bánh rán vừa mới rán xong.

- Công tử chắc chưa ăn sáng, đây là mấy cái bánh bột ngô, công tử nếm thử xem mùi vị thế nào..

Thường ngày Ninh Nghị chạy bộ xong rồi mới ăn điểm tâm, lúc này nghi ngờ nhìn nàng vài lần, ngồi nghỉ trên bậc thang rồi bắt đầu ăn:

- Thế hả ?

Nhiếp Vân Trúc thấy gã như vậy nở nụ cười rất tươi, liền ngồi xuống bên cạnh:

- Ninh công tử thấy mùi vị thế nào?

- Cũng không tệ.

Ninh Nghị gật đầu một cái.

- Bánh này, công tử thấy nếu đem đi bán...

- Hả, nàng dự định bán bánh rán...

Nhiếp Vân Trúc cười cười:

- Trước đây ngoại trừ những khi bán sắc giúp vui hay nâng khăn hầu người, muội và Hồ Đào không thua kém người ta cũng chỉ có việc này, hồi ở Kim Phong lâu Hồ Đào có học qua một ít, biết làm vài hương vị khác nhau, ăn cũng được lắm... Vậy nên bọn muội dự định làm một chiếc xe đẩy nhỏ, thuận tiện bán mấy loại trà nước luôn.

Đối với mấy việc buôn bán này Ninh Nghị không có hứng thú gì. Dĩ nhiên trên thực tế Nhiếp Vân Trúc cũng không phải muốn dò hỏi ý kiến của gã, cô nương này tính cách cứng cỏi, thoáng nhìn có vẻ xinh đẹp mềm yếu nhưng thực ra rất có chủ kiến, sau khi rời khỏi thanh lâu liền đoạn tuyệt tất cả quan hệ với những khách trước đây. Thấy thường ngày, việc giết gà là cần thiết, mấy chuyện ghê tởm này trước kia tránh xa thì nay cố gắng học cho bằng được, bây giờ lại muốn làm cái việc không phù hợp chút nào với khí chất của nàng. Những điều này làm Ninh Nghị cảm thấy thú vị.

Đầu tháng mười một, trong tiểu viện Tô gia, Ninh Nghị chuyển phòng, vì trời trở lạnh nên gã và Tô Đàn Nhi chuyển từ lầu trên xuống lầu dưới, lúc này cái lạnh mùa đông đã bắt đầu xuất hiện, buổi tối cả gia đình tề tựu trong phòng khách của Tô Đàn Nhi, Lửa than trong lò khiến căn phòng trở nên ấm áp. Ninh Nghị tiếp xúc với Tô Đàn Nhi càng lúc càng nhiều... bắt đầu cảm thấy...

-----------------------------------

(1) vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)

(2) (tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch)

(3) Lục nghệ (người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)

(4) Nguyên văn: Lạc thần lăng ba dã tự: lướt sóng như là nữ thần sông Lạc. Bài Lạc Thần phú (bài phú về nữ thần sông Lạc) là bài phú nổi tiếng của của Tào Thực. Lấy cảm hứng từ một câu trong bài thơ này mà Kim Dung sáng tác ra bộ pháp Lăng ba vi bộ, lấy vẻ đẹp của nữ thần sông Lạc để mô tả vẻ đẹp của Vương Ngọc Yến (thần tiên tỷ tỷ) trong mắt Đoàn Dự. Trích đoạn:

(5) Nguyên văn: dã bãi liễu bất thiếu ô long đẳng đẳng : Nghĩa: nên đã gặp phải không ít các chuyện Ô Long. Ô Long ở đây là tên của bộ truyện tranh hài Ô Long Viện của tác giả người Đài Loan Au Yao Hsing. Đã xuất bản tại Việt Nam. Tham khảo thêm tại đây:http://autinh.com/forum/tong-...ull-t7323.html
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện