Editor: Tulabachu1316Lúc này, Khương Khê mới có tâm trạng ra ngoài.

Trong sân, hai cô em gái đang dọn dẹp gần xong, quét sạch những rác rưởi sau buổi tiệc rượu, nhìn thấy Khương Khê đi ra, từng đứa đều hồ hởi gọi: “Chị cả!”Khương Khê đi ra đón lấy chổi của hai cô bé: “Để chị làm cho.

”“Không cần, không cần, sắp xong rồi.


” Khương Nhị Muội né tay của cô, chân tay nhanh nhẹn quét đi một đống rác: “Thím đi trả bàn ghế rồi, chị cả hôm nay đã mệt cả ngày rồi, chị đi nghỉ ngơi đi.

”Trong nhà làm tiệc rượu gì, không có nhiều bàn ghế, đều phải mượn của những nhà xung quanh, dùng xong là phải đem đi trả.

Khương Tam Muội vui vẻ sảng khoái đưa thùng rác cho cô: “Chị cả, em đi ăn hạt dưa, lúc nãy thím gói cho em rất nhiều hạt dưa, chị có ăn không?”“Chị không mệt, cũng không ăn đâu, em muốn ăn thì đi đi, không được nhỏ vỏ lung tung.

” Khương Khê vẫy vẫy tay bảo em đi, còn mình thì cùng Khương Nhị Muội quét dọn sạch trong sân, cho Nhị Muội cũng đi ăn.

Trong lúc bọn chúng ăn, Khương Khê nhìn các em.

Khương Tam Muội bị nhìn cho cảm thấy không tự nhiên, đưa hạt dưa qua: “Chị cả, chị có ăn không?”Khương Khê lắc đầu, lấy một tờ từ trong túi ra, trên giấy vẽ vài chiếc lá và hoa, nhưng nhìn kỹ thì đều là cùng một thứ, chỉ là vẽ ở những góc độ khác nhau.

Nhị Muội và Tam Muội chụm đầu xem, không nhìn ra được cái gì: “Chị, đây là cái gì?”“Nhìn có thấy quen không?”Khương Khê cười búng búng tờ giấy trong tay, nói: “Có muốn giúp chị làm chuyện này không? Đi ra chỗ có cây cối tươi tốt ở xung quanh đây tìm thứ này, mỗi cân một mao tiền.


”Những thứ vẽ trên giấy đều là hoắc hương, trong thôn không hiếm gặp, có điều không nhiều lắm, cây này sử dụng dùng để làm sảng khoái tinh thần, rất có hiệu quả trong việc giải cảm say nắng, là một thầy thuốc, Khương Khê không thể không có kho thảo dược của riêng mình.

Nhưng hiện tại Bùi Hạ Quân cần người chăm sóc liên tục, chỉ có thể để người khác đào thuốc giúp, hai em gái vừa hay thích hợp, nếu như không được thì nghĩ cách khác.

Khương Tam Muội mắt sáng rực, không suy nghĩ liền gật đầu: “Muốn muốn!!! Để em đi tìm!”Cô bé như muốn giành lấy tờ giấy.

Mặc dù không biết cây thuốc này có nhiều hay không, nhưng mà một mao rất nhiều! Từ từ tìm rồi cũng được một cân!Khương Nhị Muội lại lắc đầu, thành thật nói: “Chị cả, em sẽ đi tìm cho chị, nhưng mà không cần tiền, tiền chị cứ giữ lấy.

”Khương Tam Muội đang kích động vui mừng lập tức yểu xìu, hơi luyến tiếc, nhưng cũng nói theo: “Thế em cũng không cần tiền.

”Khương Khê bật cười: “Không cần, một mao chị vẫn có mà, tạm thời chỉ có một tờ giấy này thôi, các em giữ cho cẩn thận, rảnh rỗi thì đi tìm, nhưng vẫn phải giúp đỡ làm việc nhà, có biết chưa?”“Biết rồi ạ!” Khương Tam Muội nói to đáp lại, thấy Nhị Muội vẫn muốn nói gì đó, cô bé kéo vạt áo của Nhị Muội: “Chị hai, chị cả cho thì chị cầm lấy, để sau mua sách bút!”Nhị Muội nghe vậy mới gật đầu, nghiêm mặt nói: “Vậy giờ chúng em đi tìm luôn.

”“Đi thôi.


” Khương Tam Muội cũng nói theo.

Khương Khê gật đầu cười, để hai cô bé nhanh chóng đi, trước khi trời tối phải quay về, không được đi vào trong núi.

Sau một hồi dặn dò, hai chị em nắm tay nhau chạy đi.

Vừa hay gặp mẹ Bùi trả xong bàn ghế quay trở về, hai bên chào hỏi nhau, lại nhanh như chớp chạy đi, mẹ Bùi cười rồi đi vào, nhìn thấy Khương Khê, bà nói: “Hai con bé đi đâu vậy? Sao vui vẻ thế?”Khương Khê vươn vai, đi rót nước, suy nghĩ chút, lại đi vào trong phòng lấy ra một lọ đường, nói: “Con nhờ chúng giúp con đi hái lá thuốc, cho chúng một mao tiền phí vất vả.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện