Vẻ mặt của Thời Tiểu Ngư mong chờ, đông cứng lại trong nháy mắt.

Cô thẫn thờ nhìn Kính Gia Uyên trở về phòng, không nhúc nhích.

Mà ở trong phòng, sau khi Kính Gia Uyên đóng cửa lại, lập tức dựa vào cửa, sắc mặt của anh tái nhợt, dường như không còn một giọt máu nào.

Anh đưa tay ra, dùng sức ấn mạnh vào bụng mình.

Mạnh mẽ đè xuống cảm giác muốn nôn khan.

Anh hơi thở hổn hển, những hình ảnh mấy năm trước lại thoáng hiện lên trong đầu anh từng chút một.

Cuối cùng, sau một lúc lâu anh cũng bình tĩnh lại.

Anh lại ngồi xuống ghế lần nữa, cầm giấy bút lên, nhưng trong mắt, lại hiện lên mấy phần mờ mịt, ở sâu trong đáy mắt, hai ngày qua đã dịu đi đôi chút, sự đề phòng ở thế giới này, trong lúc bất tri bất giác, dường như lại nổi lên một lần nữa

Thời Tiểu Ngư ngồi đó, im lặng uống cháo.

Trong đầu cô, hiện lên biểu hiện vừa rồi của Kính Gia Uyên.

Lúc cô đi gọi anh, anh vẫn đồng ý, dáng vẻ có chút mong đợi.

Nhưng sau khi thấy đó là cháo thì lập tức từ chối.



Chẳng lẽ là... không thích? Trong cháo lần này, còn có thịt gà, các loại nấm, cái nào là thứ anh không thể tiếp nhận được?

Ánh mắt Thời Tiểu Ngư hơi cụp xuống, trong đầu suy nghĩ không ngừng, đột nhiên, cô giống như đã kịp nhận ra cái gì đó.

Trong bữa ăn đầu tiên, trong quầy của tiệc buffet, Kính Gia Uyên ăn rất nhiều loại thức ăn, ngoại trừ cháo và canh là hoàn toàn không đụng vào.

Tối hôm nay, khi ăn cơm ở dưới lầu, anh vẫn như cũ không hề đụng đến món canh đậu hũ rau cải.

Cô còn tưởng là do anh không thích rau cải và đậu hũ, nhưng bây giờ xem ra… Anh không thể ăn được các kiểu canh rau?

Ý nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Thời Tiểu Ngư, so sánh với tình huống hôm nay, khả năng của suy đoán này là rất cao.

Thời Tiểu Ngư từ từ siết chặt chiếc thìa trong tay.

"Tiểu Ngư? Tiểu Ngư." Khi Tiêu Nhã gọi Thời Tiểu Ngư đến lần thứ ba, cuối cùng cô mới lấy lại được tinh thần.

“Hả?” Thời Tiểu Ngư vội vàng đáp lại.

Tiêu Nhã ho nhẹ một tiếng, mặc dù đã cố gắng hết sức bảo trì phong thái tao nhã, nhưng sắc mặt vẫn khó có thể che giấu sự ửng hồng: “Tiểu Ngư, cô ăn xong bát này có muốn ăn nữa không?”

Thời Tiểu Ngư theo bản năng nhìn vào bát của Tiêu Nhã, chỉ thấy rằng bát vốn đầy cháo, nhưng bây giờ đã hoàn toàn thấy đáy.



Cô đẩy phần cháo còn lại về phía Tiêu Nhã, nói: "Cô ăn đi."

“Cảm ơn.” Trong mắt Tiêu Nhã lóe lên ý vui sướng, bưng bát cháo cuối cùng còn sót lại ở trước mặt lên, tiếp tục uống.

Cô ấy là một ngôi sao hàng đầu của giới thời trang, có những yêu cầu cực kỳ khắt khe về vóc dáng của mình, việc khống chế số lượng của cơm tốt lại càng cực kỳ hà khắc.

Trên lý thuyết, một bát cháo vừa nãy đã là cực hạn, thậm chí còn không nên ăn hết.

Nhưng cô ấy không nhịn được, cháo thật sự rất ngon.

Cô ấy luôn cho rằng chuyên gia dinh dưỡng của mình đã là một đầu bếp hiếm có, nhưng so với Thời Tiểu Ngư thì còn kém xa.

Đồng thời trong lòng cô ấy cũng nảy sinh ý nghi ngờ.

Rõ ràng Thời Tiểu Ngư là ngôi sao nhí từ khi còn nhỏ, không có cơ hội học các kỹ năng nấu ăn, làm thế nào mà kỹ năng nấu nướng của cô lại trở nên giỏi như vậy?

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

Mặc dù đã uống hết hai bát cháo, Tiêu Nhã cảm thấy hơi no căng nhưng hương vị của cháo vẫn khiến cô ấy cảm thấy không thỏa mãn.

Cô ấy nhìn đĩa salad ba món do chính mình làm, nếu không ăn thì sẽ cảm thấy có hơi xấu hổ.

Nhưng sau khi ăn một miếng, cô ấy từ bỏ ngay lập tức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện