Chương 72: Treo thưởng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
"Đáng chết"
Sở Thiếu An mặt đỏ tới mang tai, tay cầm cái chén quăng thẳng xuống đất.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Làm sao chuyện này lại có người biết nhanh như vậy?” Sở Thiếu An thần sắc giận dữ dường như nộ phát xung thiên quát to một tiếng.
Tên hạ nhân bên dưới cũng không dám ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi không ngừng ấp a ấp úng trả lời:
“Bẩm..

bẩm gia chủ, chúng tiểu nhân mới vừa nhận được tin tức vào sáng nay thì tin tức này đã lan rộng toàn bộ Tây thành rồi a, chúng tiểu nhân cũng đã đi quan sát một trận thì có người mang phụ nhân đặt trước cửa thành, bên cạnh còn khắc xuống một dòng chữ nói rõ chỗ hang động kia nữa.
Xin gia chủ tha tội, cầu xin gia chủ tha tội!”
Tên hạ nhân không ngừng dập đầu đến nỗi trán đầy máu tươi cầu xin thảm thiết!
Việc làm này của Sở gia đây là cố tình đánh mặt thành chủ a!
Trong Thương Minh Thành, các võ giả muốn chém muốn giết, thành chủ đều không muốn quản.

Nhưng nếu động chạm đến lê dân bách tính nơi này thì là chuyện khác, cho dù là Thương Minh gia tộc cũng không dám làm ra những chuyện như thế này.
Vậy mà một Sở gia nhỏ bé không những ngang nhiên ra tay bắt giữ người dân, mà còn tra tấn hành hình như thế.
Điều này Thương Minh Vệ không thể không ra mặt điều tra rõ ràng chuyện này, nếu như chứng cứ xác thực mà nói, gia chủ Sở gia hẳn là “phi thăng” ngay lập tức!
Còn nếu như không có chứng cứ xác thực, miễn là nhân chứng còn sống, thì dựa vào những mâu thuẫn gần nhất sinh ra, hoàn toàn có thể khiến Sở gia hao tổn một miếng thịt!
“Tên hỗn đản Nhất Minh! Ta thề không bầm ngươi thành vạn mảnh ta không phải họ Sở!” Sở Thiếu An trong lòng giận không nơi phát tiết, chỉ có thể đạp bay bàn ghế bên trong gian phòng!
Hắn mặc dù không có chứng cứ chứng minh điều này là Nhất Minh làm, nhưng không phải tên tiểu tử đó thì còn ai vào đây?
Một đòn dương đông kích tây hoàn mỹ đến cực điểm!

Ban đầu, khi Sở Thiếu An hắn nhận được tin tức Ngọc Nương được người cho cứu, hắn hoàn toàn không tin chuyện này.

Nhưng theo thời gian, tin tức truyền đi ngày càng mãnh liệt cho nên hắn mới tin đây chính là sự thật!
Một đám võ giả liền cứ như vậy bị diệt khiến tâm tình của hắn không thể nào tốt hơn được.
“Chỗ trấn thủ đại nhân ngươi tra xét thế nào rồi?” Sở Thiếu An trầm giọng hỏi.
“Bẩm..

bẩm gia chủ, trấn thủ đại nhân hiện tại đang cho người đi tra xét hang động đó, còn kết quả thế nào thì tiểu nhân không được biết rồi!” hạ nhân cúi người, nói.
“Ngươi chắc chắn là lai lịch của những tên kia không có vấn đề gì chứ?” Sở Thiếu An ánh mắt băng lãnh nhìn về tên hạ nhân hỏi.
“Gia chủ minh giám! Tiểu nhân tuyệt đối chắc chắn, những tên hắc y nhân kia hoàn toàn không hề có liên quan gì đến Sở gia chúng ta!
Cho dù bọn họ có tra xét thế nào đi nữa thì cũng không có bằng chứng xác thực chứng minh chúng ta làm việc này.”
Tên hạ nhân hoảng sợ nói.
Nghe được lời này, Sở Thiếu An trong mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, sẵn tiện mang Cao hộ vệ đến đây gặp ta.” Sở Thiếu An phân phó nói.
“Vâng..

tiểu nhân xin cáo lui!” tên hạ nhân như được đại xá, lập tức xoay người rời đi.
Không trải qua bao lâu, Cao hộ vệ đã tiến nhập gian phòng.
“Gia chủ cho gọi!” Cao hộ vệ chắp tay một cái, nói.
“Tên hạ nhân vừa rồi, ngươi mang hắn “đi xa” một chút, đừng náo ra động tĩnh quá lớn.
Còn nữa, ngươi nhanh chóng phát ra phù chiếu, ai mang được đầu tên Nhất Minh đó về đây, Sở gia chúng ta sẽ ban thưởng 500 khối linh thạch!”

Sở Thiếu An nhàn nhạt phân phó nói.
Nghe được lời này, trong lòng Cao hộ vệ vô cùng chấn động!
500 khối linh thạch ah!
Đây là bực nào số lượng!
Hắn mỗi tháng cũng chỉ có 7 khối linh thạch mà thôi, dựa theo tốc độ tu luyện của Tôi Thể bát trọng của hắn thì 7 khối linh thạch là vừa đủ trong một tháng.
“Lần này gia chủ quả thật chơi lớn a, lấy 500 khối linh thạch chỉ để mua cái đầu võ giả thất trọng?” Cao hộ vệ thầm nghĩ.
Hắn tin tưởng, tin tức này vừa ra, Nhất Minh tiểu tử kia sẽ trở thành một kho bảo tàng di động cho mà xem, đến lúc đó cho dù hắn có mạnh đến đâu cũng sẽ có không ít người bào chết hắn!
“Vâng, gia chủ! Tại hạ sẽ nhanh chóng hoàn thành chuyện này.” nói, Cao hộ vệ chắp tay một cái liền xoay người rời đi.
Bên trong chỉ còn lại một trung niên thần sắc giận dữ, ánh mắt lấp lóe từng tia phẫn nộ bên trong!

Cùng lúc đó, bên trong một tòa lầu các.
Một người trung niên đang ngồi tại chủ vị nhìn về phía một thanh niên nam tử quỳ bên dưới báo cáo.
“Đại nhân, theo thuộc hạ dò xét hang động nơi đó, quả thật là có một trận chiến đấu xảy ra.
Bên trong tổng cộng mười hai tên võ giả, đa số là Tôi Thể cảnh ngũ trọng lục trọng, có một tên là võ giả bát trọng đều chết tại bên trong.

Trong đó, có không ít võ giả đều là một đao bay đầu, duy nhất tên võ giả Tôi Thể bát trọng là vừa bay đầu còn bị người chặt một cánh tay.
Phía trên cây cột còn có dấu tích bị tra tấn mà ra, xung quanh còn có không ít các bộ dụng cụ tra tấn, mời đại nhân xem qua!”
Nói, hai tay của nam tử dâng lên một hộp gỗ, bên trong chứa không ít dụng cụ tra tấn đặt trên bàn trước mặt trung niên.
Tên thanh niên nam tử khoác màu vàng chiến giáp, nhìn vào liền biết ngay chính là Thương Minh Vệ chứ không còn ai vào đây!
Trung niên toàn thân hắc bào, xung quanh còn thêu lên không ít hoa văn đặc thù, người này chính là Khổng Thanh một trong tứ vị trấn thủ của Thương Minh Thành.

Mặc dù tu vi chỉ là Chân Nguyên cảnh, nhưng tại nơi này cũng đủ để bảo vệ bách tính một phương bình an không lo!
Trung niên nhìn vào hộp gỗ, thần sắc không chút nào biến hóa, nhàn nhạt nói:
“Ngươi có tra được, là người nào đã cứu phụ nhân kia trở về hay không?”
“Bẩm trấn thủ đại nhân, thuộc hạ đã cho người tra xét trong và ngoài thành, hoàn toàn không có người nào khả nghi.
Nhưng theo một số lời đồn, thì Sở gia cùng Nhất Minh tiểu hữu kia có ân oán.”
Thanh niên nam tử nói.
“Ồ? Có ân oán gì, ngươi nói ta nghe một chút.” Khổng Thanh nổi lên một chút hứng thú, hỏi.
“Bẩm đại nhân, trước đó tại Đại Lộ Tây, Nhất Minh tiểu hữu kia từng có xảy ra xung đột với một nhóm người tán tu, mà địa điểm xảy ra xung đột là tại quán đậu hủ của nạn nhân.
Đám người tán tu đó dường như là đến gây chuyện, bách tính xung quanh ở gần đó đều chứng kiến việc này.
Không lâu sau, Nhất Minh tiểu hữu được thành chủ đại nhân mời vào trong phủ.
Nhưng vào khoảng 4 ngày trước, nạn nhân đã hoàn toàn biến mất.

Dựa theo lần này phát hiện thì hẳn là bị bắt cóc mang đi.
Sau khi Nhất Minh tiểu hữu quay trở lại Thương Minh Thành không đến một ngày, thì con trai Sở gia cùng một đám hắc y nhân liền “phi thăng”.
Thuộc hạ có một ý nghĩ…!”
Thanh niên nam tử nói tới đây liền dừng lại không hề nói tiếp.
Khổng Thanh nghe vậy liền minh bạch nhân quả trong chuyện này, hắn khoác khoác tay một cái, nói:
“Ý nghĩ của ngươi, bổn đại nhân minh bạch.

Nhưng Nhất Minh tiểu hữu không hề vi phạm quy củ, cho nên đối với Nhất Minh tiểu hữu, các ngươi xem đó chỉ là giang hồ đấu tranh là được.
Còn riêng Sở gia, có hiểm nghi bắt cóc lê dân bách tính, ngươi nhưng có tìm được chứng cứ chứng minh việc này?”
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ tra xét lai lịch của đám hắc y nhân này đa phần đều là tán tu, trong đó có một tên Tôi Thể bát trọng là thuộc hạ không tra được lai lịch của hắn.
Cho nên thuộc hạ hoàn toàn không có tra được chứng cứ nhằm vào Sở gia, việc này chỉ có thể đợi phụ nhân kia tỉnh lại rồi lấy khẩu cung mà thôi.”
Thanh niên nam tử nói,

Khổng Thanh gật gật đầu, hắn cũng không ngoài ý muốn, dù sao đi nữa thì Sở gia cũng không phải ngu ngốc.

Bọn hắn dám làm ra những chuyện này thì hẳn là đã sớm an bài tốt mọi việc.
“Nhưng tại sao Sở gia lại nhằm vào một bách tính như vậy đâu?”
Trầm ngâm hồi lâu, Khổng Thanh phân phó nói:
“Ngươi hãy cho người điều tra gia thế của Ngọc Nương này, việc này không cần làm kinh động mọi người.
Trước hết mọi chuyện cứ như vậy đi, Sở gia bên kia ngươi không cần phải để ý tới, chúng ta cứ chờ phụ nhân tỉnh lại trước đã, ngươi cho người bảo vệ nàng thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ đích thân hỏi tội ngươi.”
“Vâng, đại nhân!”

Không qua bao lâu.
Sở gia phát ra phù chiếu liền khiến một đám võ giả Tôi Thể cảnh đỏ hết cả mắt!
“Con mẹ nó! 500 khối linh thạch mua mạng của một tên Tôi Thể thất trọng? Sở gia thủ bút thật lớn ah!”
“Ta cũng không ngờ tên Nhất Minh kia lại được Sở gia ưu ái đến như vậy, lần này Sở gia coi như bỏ hết cả tiền vốn ah!”
“Hắc hắc, ngươi có kế hoạch gì hay không? Nếu không thì chúng ta hợp tác một chút, thế nào?”
“Nhanh! Mau chóng quay trở về bẩm báo với công tử chuyện này.”
Rất nhanh, Tây thành liền trở thành nơi cư ngụ của không ít võ giả.

Các lão bản tửu điếm cười ngoác đến mang tai, tên Nhất Minh tiểu tử này thật đúng là có sức hút ah!
Các võ giả nơi này không ngừng ra ra vào vào tìm kiếm bóng dáng của ai đó, tử tửu điếm cho tới quán ăn, từ sòng bạc cho tới nhà xí… cứ chỗ nào có thể ẩn náu đều bị một đám người lật tung cả lên!
Mà giờ này, Nhất Minh hiện không còn ở bên trong Thương Minh Thành nữa rồi…
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!
Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều
Momo:0396346764


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện