Chương 55: Ta có thể thử một lần
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bị lão đầu tử đạp một cước vào mông, trung niên đầu trọc cũng không có tức giận, lập tức thành thành thật thật đứng sang một bên ánh mắt không ngừng hướng về tiểu nữ cùng nữ nhân nhìn sang.
Nhìn thấy lão giả tóc bạc tiến tới, Phong Miên nhất thời thở phào một hơi.
"Xin nhờ cả vào Quân lão!" Phong Miên bắt đầu thu lại lực lượng, đứng sang một bên bắt đầu đả toạ khôi phục.
"Được cứ giao cho ta." Lão giả tóc bạc gật gật đầu, một tay phất lên, một đoàn hồng quang bao trùm toàn bộ thân thể tiểu nữ hài.
Đoàn hồng quang bao phủ dần dần đưa nữ hài nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Nữ nhân ánh mắt dõi theo nhưng không có ngăn cản ý tứ.
Nàng giờ khắc này khí tức trong người suy yếu vô cùng, trung niên đầu trọc thấy thế vội vã đỡ nàng đứng sang một bên.
Giờ khắc này mọi người đang chăm chú nhìn lão giả tóc bạc thao tác thao tác.
"Tất cả các ngươi tạm thời đi ra ngoài, ta cần tập trung tinh thần cứu chữa!" lão giả tóc bạc mở miệng phân phó một câu.
Mọi người nghe vậy, cũng không có từ chối cái gì, cả đám nhanh chóng rời khỏi Nghị Sự Điện.
Bước ra bên ngoài.
Phong Miên nhìn thấy trung niên đầu trọc không ngừng đi tới đi lui, thỉnh thoảng vò đầu bức tai, hai nắm tay nắm chặt, vẻ mặt vô cùng hối hận dường như phạm vào điều gì đó vô cùng to lớn thì phải.
Nữ nhân bên cạnh thì an tĩnh hơn nhiều, hiện giờ nàng không khác gì người vô hồn, nước mắt không ngừng chảy ra ướt đẫm cả y phục nhìn vào bên trong.
Phong Miên thấy thế khẽ thở dài một cái:
"Hai vị không nên lo lắng quá, tin tưởng với y thuật của Quân lão hẳn là có thể chữa khỏi cho tiểu nữ."
"Phong thành chủ, cảm ơn ngài!" trung niên gượng cười, nhẹ giọng nói.

Nhất Minh cũng đứng ở một bên nhìn hết toàn bộ những cảnh này khiến hắn không thể không nhớ lại tràn cảnh mẫu thân hai mắt ướt đẫm trước kia!
Lần đó rời xa, đến bây giờ hắn vẫn không có cách nào trở về, không biết mẫu thân như thế nào rồi ah…
Một lát sau,
Quân lão từ bên trong Nghị Sự Điện đi ra.
Trung niên đầu trọc nghe được thanh âm bước chân, nhanh chóng xoay người lại, vẻ mặt mong chờ trong lo lắng.
Nữ nhân vốn dĩ hai mắt trống rỗng vô hồn giờ khắc này cũng hiện lên một tia hy vọng chi sắc, vô cùng mong chờ nhìn về phía lão giả.
Lão giả đôi mày nhíu chặt, thần sắc vô cùng khó coi nhìn sang đám người.
Lão giả vốn dĩ là Thần cảnh hậu kỳ cường giả, lại còn tinh thông y thuật.

Phải nói Thần Quân phía dưới Quân lão y thuật không một ai sánh bằng.
Nhưng giờ khắc này thần sắc của lão giả lại khó coi vô cùng, hiển nhiên là gặp rắc rối không nhỏ!
Trung niên nhanh chóng bước về phía trước, thanh âm có chút run rẩy hỏi:
"Quân lão… tình trạng thế nào rồi?"
Lão giả tóc bạc nhìn hắn một cái, rồi nhìn sang nữ nhân một cái, thở dài lắc đầu.
Nữ nhân nảy giờ không nói gì, nhìn thấy một màn này thân thể không tự chủ được lảo đảo ngã xuống đất!
Trung niên đầu trọc nhanh chóng lui lại đỡ lấy phu nhân của mình, quay sang Quân lão thần sắc cầu khẩn, run rẩy nói ra:
"Quân lão… chẳng lẽ không còn cách nào sao? Nếu trưởng lão có thể cứu được con gái ta, ngài bảo ta làm gì ta liền làm cái đó!"
Phong Miên giờ khắc này cũng không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Quân lão… với bản lĩnh của ngài, cũng không thể nào giữ được mạng sống cho con bé sao?"
Lão giả tóc bạc nghe vậy thở dài một hơi nói:
"Ta chỉ có thể kéo dài mạng sống cho con bé thêm vài canh giờ mà thôi.
Thánh Độc không phải là độc bình thường, cơ thể tiểu nữ vẫn còn quá nhỏ, không chịu được sức mạnh của chúng ta khi cưỡng ép độc tố ra ngoài!
Con bé khả ái đáng yêu như vậy, nếu ta có thể cứu thì sẽ dốc toàn lực mà làm!
Nhưng với tình cảnh hiện tại, đừng nói là ta, cho dù là Thần Quân xuất lực cũng không thể bảo toàn mạng sống cho con bé.
Hai vị… hay là các người đến nhìn mặt tiểu nữ lần cuối đi thôi.
Lần này, bộ xương già của ta đã thật sự hết cách!"
Nghe được những lời này, trung niên đầu trọc cùng nữ nhân như gặp sét đánh giữa trời quang!
Trong lòng bọn họ nghĩ hết tất cả trường hợp có thể xảy ra.
Từ khi thấy được Quân lão tiến đến, nữ nhân liền có một tia hy vọng chi sắc.
Đến khi Quân lão nói ra kết quả, nàng cũng không thể nào tin đây là sự thật!
Trường hợp xấu nhất nó lại diễn ra trước mắt nàng!
"Không..không thể nào! Quân lão… ngài y thuật cao minh..hẳn..


hẳn là có cách cứu..

cứu..

mà!"
Nữ nhân giờ khắc này không kìm được lòng, lập tức quỳ xuống rạp xuống đất liên tiếp dập đầu, thanh âm nức nở nói ra.
Trung niên đầu trọc song thủ nắm chặt, đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này trong lòng bất lực đến cực hạn!
Cho dù hắn có thần thông quảng đại đến đâu đi nữa, ngay cả hài tử của mình cũng không bảo vệ được, thì có sức mạnh để làm gì cơ chứ!
Hắn hận không thể dùng bản thân của mình để thay thế cho tiểu nữ một hy vọng sống!
Đến lúc này, hắn mới hiểu ra.
Điều bản thân mình thật sự mong muốn trong lúc này không phải là sức mạnh.
Nhìn phu nhân cùng con gái trong tình cảnh như thế, người làm phu quân như hắn thật sự… phế vật!
Quân lão phất tay một cái, một cỗ nhu hoà lực lượng nâng đỡ nữ nhân ngồi dậy, khiến nàng muốn dập đầu cũng không được!
"Hứa phu nhân! Ta thật đã làm hết sức rồi, mau chóng vào gặp mặt đi thôi, nếu không, sẽ không còn kịp nữa!" Quân lão từ tốn nói.
Nữ nhân nghe lời này cũng không còn dập đầu nữa, hiển nhiên nàng giờ khắc này trong lòng rối loạn tưng bừng!
Bi thương, đau khổ, bất lực, lo lắng, giận dữ,..

đều hội tụ vào bên trong người nàng.
Nàng bây giờ không biết phải biểu hiện cái gì đây nữa!
Đôi mắt ướt đẫm, thân thể nàng từ từ đứng dậy, bước đi khập khiễng từ từ tiến vào.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này hắn cũng không biết nói gì cho phải!
Tâm tình của hắn phức tạp vô cùng!
Ai lại có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa bé khả ái như vậy?
Hắn tự hỏi bản thân mình liệu có thể giúp được hay không?

Hắn biết bên trong mình có "giọt tí tách" gì đó mà chính hắn cũng không biết nó là gì.
Hiển nhiên,
Hắn biết được là cái giọt này có thể giúp hắn loại bỏ độc tố trong cơ thể.
Từ trong lần giao chiến với tên linh tộc Độc Lãng kia, hắn liền nhận ra điều đó.
Nhưng hắn không biết cái giọt này có thể cứu giúp người khác hay không!
Nếu như thật sự có tác dụng mà nói, ta vui, các ngươi vui, cả đám đều vui, đây là chuyện tốt ah!
Còn nếu lỡ như không có tác dụng mà nói…
Đó mới là điều khiến tâm tình của hắn trở nên phức tạp lúc này.
Nhìn bóng lưng nữ nhân không còn một chút sức lực nào từ từ tiến vào, hắn hôm nay đã chứng kiến được mẫu thân mất con đau khổ đến cỡ nào tình cảnh!
"Chắc là… lúc đó mẫu thân cũng như vậy ah!"
Nhất Minh ngửa mặt lên trời thì thầm một câu.
Hít sâu một hơi!
Hắn quyết định, dù sao cũng phải thử một lần, hắn không hy vọng nhìn thấy tiểu nữ hài này rời xa phụ mẫu!
Hắn mặc dù không tận mắt chứng kiến tâm tình của phụ mẫu mình, nhưng so với tình cảnh trước mắt hẳn là không sai biệt bao nhiêu.
Nhất Minh liền tiến về phía trước, ánh mắt kiên định chắp tay một cái, nói:
"Các vị tiền bối! Ta không biết là có được hay không nhưng hãy để ta thử một lần!"
Cảm ơn mọi người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện