Edit: Pudding
Beta: Maria

Ngoài cửa sổ ve kêu ồn ào, cô Khâu dưới sự sắp xếp của nhà họ Hứa đang đứng trước bảng đen nhỏ giảng bài cho Hứa Nhân Nhân.
Nghe mãi nghe mãi, Hứa Nhân Nhân đột nhiên dựng bút thẳng đứng lên, đâm mạnh ngòi bút xuống mặt bàn.
Trái tim cô Khâu run lên, nhìn xuống, biểu cảm của Hứa Nhân Nhân thay đổi liên tục, vừa nhìn biết ngay là hồn đang trên mây rồi.
Mặc dù cô Khâu là giáo viên ưu tú đặc biệt của Hoành Âm, đi ra ngoài là mũi hếch lên trời, là nhân vật đi đường mang theo gió, nhưng trước mặt các cậu ấm cô chiêu sinh ra đã ngậm thìa vàng ở Hoành Âm này thì cô Khâu cũng chỉ là người làm công thôi.

Không thể quát mắng mà còn phải dỗ dành.
Nhất là người trước mắt còn là tiểu thư nhà họ Hứa.
Ban đầu Hoành Âm được thành lập bởi một cặp vợ chồng nước Y sang Hoa Quốc phát triển.

Khi xây dựng, phương pháp giảng dạy của trường hoàn toàn theo phương Tây, là một trường học phương Tây ở Hoa Quốc, dạy song ngữ Trung Anh, tất cả học sinh ở đây đều hướng đến xuất ngoại.
Sau đó, để thích ứng với thị trường Hoa Quốc, vợ chồng họ dựa trên bộ phận quốc tế của Hoành Âm đã tiến hành một số thay đổi bản địa hoá để thích ứng với hệ thống giáo dục của Hoa Quốc, đồng thời bắt đầu tuyển sinh đặc biệt cho những học sinh có thành tích tốt ở Lâm Thành.

Ngoài việc ra nước ngoài, học sinh cũng có thể chọn tham gia kỳ thi bảo đảm vào trường đại học trong nước hoặc tham gia thi đại học.
Sau khi mở rộng việc tuyển sinh, Hoành Âm ngày một lớn hơn, tư bản ở Lâm Thành liên tục mua cổ phần đầu tư, nhà họ Hứa là một trong những thành viên quan trọng ở trong hội đồng quản trị của Hoành Âm.
Con trai lớn nhà họ Hứa là Hứa Tu Ninh tốt nghiệp từ Hoành Âm, sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại học thêm sáu năm, năm ngoái mới về nước, bây giờ đã bắt đầu tiếp quản một phần sản nghiệp nhà họ Hứa.


Còn vị thiên kim nhà họ Hứa này đã nghe danh từ lâu nhưng chưa từng gặp mặt, nghe nói sức khỏe không tốt nên vẫn luôn ở nước ngoài chữa bệnh, mới trở về nước không lâu, rất được cưng chiều ở nhà họ Hứa.
Trong lòng cân nhắc một lúc, cô Khâu gõ bảng đen kéo tâm trí của Hứa Nhân Nhân về, hiểu ý hỏi: “Em có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hứa Nhân Nhân tỉnh táo lại từ trong cảnh tượng mình đánh Thẩm Triết tơi bời, thuận theo nói: “Em đi ra ngoài uống nước ạ.”
Kiếp trước Hứa Nhân Nhân là học sinh nghệ thuật, điểm môn văn hóa chỉ có thể nói là vừa đủ, nhưng thành tích chuyên ngành của cô lại xuất sắc, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã vào học ở một học viện thiết kế hàng đầu quốc tế để học thiết kế thời trang.
Còn nguyên chủ thì vẫn luôn mời gia sư đến nhà dạy.

Bởi vì sức khỏe không tốt, người nhà họ Hứa cũng không yêu cầu cô học theo hệ thống giáo dục trong nước mà là cô thích cái gì thì dạy kỹ cái đó, không thích thì giới thiệu sơ qua rồi bỏ qua, thời gian cũng hoàn toàn linh hoạt theo Hứa Nhân Nhân, tinh thần tốt thì học nhiều một chút, tinh thần không tốt thì thôi, khác hoàn toàn so với đi học ở trường.
Vì vậy, dù không quan tâm đến thành tích của con gái nhưng vì giúp con mình thích ứng với sinh hoạt ở Hoành Âm, sau khi Thẩm Triết đề nghị, mẹ Hứa lập tức tìm giáo viên dạy kèm cho con gái, nếu cảm thấy áp lực học trên lớp quá lớn thì bà có thể từ chối lời đề nghị đi học ở Hoành Âm của con mình.
Mẹ Hứa không thích con gái mình đi học ở Hoành Âm cho lắm.

Ở nhà có nhiều người chăm sóc cô như vậy, xảy ra vấn đề gì có thể khắc phục ngay, nhưng trong trường có quá nhiều yếu tố bất ngờ, luôn có những chỗ không thể chú ý hết được, nếu có bất cứ bất ngờ gì thì họ đều không chịu nổi.
Nhưng mẹ Hứa cũng biết bà không thể cứ nhốt con gái ở trong nhà mãi, con gái muốn đi học ở Hoành Âm, làm mẹ, bà phải tận lực ủng hộ quyết định này.
Hứa Nhân Nhân mở cửa ra, nhận ly nước trái cây mà người làm mang tới cho cô, mang lên sân thượng tầng hai.
Đặt đồ uống lên bàn, Hứa Nhân Nhân ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
Trên màn hình điện thoại có tin nhắn Châu Nguyệt gửi đến nửa phút trước: Buổi chiều ở Queen’s land có triển lãm hoa, tớ muốn mua chậu hoa lan đặt ở phòng ngủ, cậu đi cùng không?
Hứa Nhân Nhân gửi biểu cảm chán nản qua.
Châu Nguyệt:?
Hứa Nhân Nhân: Tớ phải học bù.
Châu Nguyệt gọi điện thoại tới, vừa kết nối đã là một trận nói nhanh như gió: “Hứa Nhân Nhân, sao cậu có thể học bù sau lưng tớ! Có phải cậu định vứt bỏ kẻ học dốt là tớ đây để đuổi theo bước chân của vị hôn phu đứng đầu khóa nhà cậu không? Đồ có mới nới cũ nhà cậu, tớ thất vọng với cậu quá.”
Hứa Nhân Nhân: “…Cậu nói chậm một chút, nói từ chuyện cậu học dốt ấy.”

“Hả?” Châu Nguyệt một tay che miệng lại sau đó lại buông ra, nói nhỏ: “Thành tích thi cuối kỳ kỳ trước của tớ xếp thứ 10 từ dưới lên, đều bị mọi người cười nhạo một khoảng thời gian thế mà cậu lại không biết!”
Hứa Nhân Nhân mỉm cười: “Bây giờ biết rồi.”
Châu Nguyệt: “…”
Hai bên đều im lặng một lúc, Hứa Nhân Nhân đột nhiên hỏi: “Cậu vừa nói Thẩm Triết gì cơ?”
“Hả? Tớ có nói anh ta gì à? À, anh ta là “con nhà người ta” ở Hoành Âm đó, đứng đầu khối, là đội trưởng đội tuyển Olympic tin học…” Do một loại tâm lý ghen tị nào đó, giọng nói Châu Nguyệt bỗng cao hơn một độ: “Hứa Nhân Nhân, có phải cậu bắt đầu chê tớ rồi không?”
“Không đâu Châu Nguyệt, cậu vừa giúp tớ một chuyện lớn, bây giờ tớ có chút việc, hôm nào mời cậu đi ăn bánh ngọt.”
Trước khi Hứa Nhân Nhân cúp điện thoại, Châu Nguyệt nhanh chóng bày tỏ lập trường: “Tớ từ chối, bổn tiên nữ chỉ ăn cỏ, cảm ơn…”
Cô ấy nói rất nhanh, nói xong vừa vặn kết thúc cuộc gọi.
Hứa Nhân Nhân cầm điện thoại xuống tầng, sau khi hỏi người làm mẹ mình đang ở đâu, cô đi đến phòng làm đẹp của mẹ Hứa, thợ làm đẹp đang nâng cơ mặt và massage cho bà.
Hứa Nhân Nhân mở cửa đi vào: “Mẹ ơi, số điện thoại của bác Thẩm là số nào ạ?”
“Con hỏi cái này làm gì?” Mẹ Hứa mở mắt, bảo Hứa Nhân Nhân đưa điện thoại bà đang để ở trên ghế trên lại đây, nhấn mở vân tay, đưa số điện thoại trong danh bạ cho cô.
“Con cảm ơn mẹ ạ.” Hứa Nhân Nhân nhanh chóng nhập số, bấm gọi rồi đi ra ngoài.
Nhà họ Thẩm với nhà họ Hứa có quan hệ tốt với nhau, bố Thẩm và bố Hứa mặc chung quần lớn lên, từ mẫu giáo đến khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn là bạn cùng lớp.

Hôn ước của Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết là do hai người họ đập bàn quyết định.
Sau khi về nước, Hứa Nhân Nhân có gặp bố Thẩm một lần, là một người trông rất hòa ái.

Đương nhiên cũng có thể là đối xử với cô khá hòa ái.
Điện thoại “tút” năm tiếng thì có người bắt máy.

Số điện thoại mẹ Hứa đưa là số tư nhân của bố Thẩm, đương nhiên người nghe máy cũng là bố Thẩm.
Hứa Nhân Nhân hắng giọng, dùng giọng nói ngọt ngào nhất của mình: “Cháu chào bác Thẩm ạ, cháu là Nhân Nhân.”
“Nhân Nhân à.” Bố Thẩm bên này vừa mới kết thúc một cuộc họp, biểu cảm vốn nghiêm túc lập tức thả lỏng, vẫy tay bảo trợ lý đi trước, ông đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại: “Nhân Nhân sao lại rảnh mà gọi điện thoại cho bác thế?”
“Bác cứ trêu cháu, Nhân Nhân ngày nào cũng rảnh nhưng bác là người bận rộn, Nhân Nhân không dám chiếm nhiều thời gian của bác.” Hứa Nhân Nhân ngọt ngào nói: “Cháu sợ thời gian cháu gọi điện thoại cho bác sẽ ảnh hưởng bác kiếm thêm một trăm triệu ạ.”
“Ha ha ha…” Bố Thẩm cười to, hàn huyên với cô một lúc rồi mới hỏi: “Nói đi, cháu tìm bác có chuyện gì thế?”
Hứa Nhân Nhân lè lưỡi: “Bị bác phát hiện rồi.”
“Bác Thẩm, là thế này ạ, học kỳ sau cháu muốn chuyển tới Hoành Âm học.

Trước giờ cháu đều học theo gia sư, có hơi khác với chương trình học bên này, mẹ cháu muốn tìm giáo viên đến dạy bù cho cháu ạ.

Cháu nghe nói Thẩm Triết học rất giỏi, là “con nhà người ta” ở Hoành Âm… Những giáo viên đó trông rất nghiêm túc, cháu có thể nhờ Thẩm Triết tới dạy bù cho cháu được không ạ?”
“Bác còn tưởng chuyện gì lớn.” Bố Thẩm đồng ý luôn, cười nói: “Tất nhiên là được.

Gần đây thằng nhóc Thẩm Triết cũng rảnh, tối về nhà bác sẽ nói với thằng bé, ngày mai thằng bé qua ngay.”
“Cháu cảm ơn bác ạ.”
Hứa Nhân Nhân cúp điện thoại, xoay một vòng, làm động tác chiến thắng.
Dạy kèm đúng không, đến đi, đến “chiến” với nhau đi!
Hứa Nhân Nhân nói chuyện điện thoại xong thì lên tầng, trở lại phòng học của mình.
Cô Khâu đặt ly nước xuống, hỏi: “Em nghỉ ngơi xong rồi?”
Hứa Nhân Nhân gật đầu, quét sạch áp suất thấp trên người trước khi ra ngoài, ánh mắt sáng ngời, mặt mày mang theo ý cười: “Cô ơi, chúng ta tiếp tục ạ.”
Giọng nói muốn ngọt bao nhiêu thì ngọt bấy nhiêu.
Trên đầu cô Khâu chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi:?
Thẩm Triết biến mất một mùa hè, vừa mới về nước thì bạn thân của anh vội vàng chuẩn bị cho anh bữa tiệc chào mừng.

Trong bữa tiệc, không thể tránh được việc nhắc tới người mới về nước không lâu là Hứa Nhân Nhân.
Mọi người đều biết nhà họ Hứa có một người là Hứa Nhân Nhân, nhưng chưa có ai gặp cô, khó tránh khỏi tò mò.
Một trong những bạn thân của Thẩm Triết là Giang Nghị không nhịn được nên hỏi Thẩm Triết ba câu liên tiếp: “Buổi sáng cậu đến nhà họ Hứa đúng không, Hứa Nhân Nhân đẹp không? Tính cách em ấy thế nào? Có phải em ấy muốn đến Hoành Âm học thật không?”
Thẩm Triết bắt chéo hai chân, người dựa vào lưng ghế, ánh mắt lơ đãng liếc qua: “Cậu quan tâm như thế, cậu tự đến nhà họ Hứa nhìn xem không phải tốt hơn à?”
“Hì hì, thật ra cũng không quan tâm lắm, chẳng qua nghe nói buổi sáng cậu chỉ ở nhà họ Hứa một lúc đã đi ngay, mọi người đều đang đoán lần đầu hai cậu gặp nhau không vui vẻ lắm…”
“Không vui…” Thẩm Triết cười khẩy: “Chắc bây giờ cô ấy không vui lắm.”
Mấy người họ tò mò chết đi được nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Đến chín giờ là tan tiệc, Thẩm Triết về tới nhà đã gần mười giờ.
Thẩm Triết thay xong giày vào nhà, phòng khách dưới tầng đang sáng đèn, bố Thẩm đang đọc báo, thấy Thẩm Triết vào thì chậm rãi đặt báo xuống, vừa nhìn là biết đang đợi anh.
Thẩm Triết đi đến.
“Nhân Nhân muốn chuyển tới Hoành Âm học, chắc con biết đúng không?” Bố Thẩm mở miệng.
Thẩm Triết rót cho mình một ly nước, đoán là bố mình lại muốn lặp lại mấy lời như ở trường học nhớ chăm sóc tốt cho Hứa Nhân Nhân linh tinh, anh cũng chuẩn bị sẵn sàng gật đầu đồng ý.
“Trước đây cách học của Nhân Nhân hơi khác với Hoành Âm, bắt đầu từ ngày mai con đến dạy bù cho con bé.” Bố Thẩm đưa một tập tài liệu cho anh: “Đây là chương trình học của Nhân Nhân, con tự chuẩn bị bài theo đó đi.”
Thẩm Triết: “…”
Thẩm Triết không nhận, trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy chục lý do từ chối, lời nói đến bên miệng lại bị bố Thẩm cắt ngang: “Bố đã nói cho con biết gia quy của nhà họ Thẩm chưa nhỉ?”
Thẩm Triết:?
Cái gì cơ.
“Con sắp trưởng thành rồi, có một số chuyện bây giờ bố có thể nói cho con biết.” Bố Thẩm đứng dậy vỗ vai anh: “Là đàn ông, đừng nói mình không được.”
“…”

Lời tác giả:
Ngày thứ hai đào hố cho nhau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện