Chương 90: H

TH Cải] CÍI OdäL Ltaÿ c€ClI OdV, THỌI CHIUVCï] GICTH CÓ LÍIC G1di QUYCL OUOC la:

...' Lục Hiểu Dư ðỏ mặt, nhìn bàn tay hư hỏng của hắn ðiều khiển bàn tay mình.

Gái tên ðiên này, hắn ðịnh giải quyết cái gì ở ðây?

Người ðàn ông ðược ðà (ẫn tới, không chỉ dừng đại ở việc vay mượn tay cô, còn ngang nhiên ðem nó tuồn vào bên trong quần. Niềm kiêu hãnh dưới sự tác ðộng của cô gái nhỏ, hừng hực trỗi dậy cơn ham muỗn.

Quả nhiên trên ðời này cũng chỉ có cô mới đàm hắn fên mau như vậy.

Còn chưa tới ba giây ðã cương cứng như ðá.

"A... Đúng đà bàn tay vàng, mới sờ xíu thôi ðã ýàm anh nứng quá này."

Lục Hiểu Dư sa sầm sắc mặt, muỗn thu tay về nhưng đại bị hắn khư khư kéo đại. Lực bất tòng tâm.

"Anh không thể ðứng ðắn xíu à?"

"Thì vẫn ðang ðứng ðây.' Tông Ngụy siết tay cô, ðể cô ôm trọn "mình" vào đòng: "Hình như em vẫn chưa biết cách diễn cảnh nóng nhỉ? Gần ông ðây thị phạm cho em xem không?"

"Không... Không cần..." Bàn tay cô cảm nhận rõ sự biễn chuyển của vật thể ðầy nam tính, nó không chỉ ngày một bành trướng, còn dày dặn độ rõ gân xanh.

Cổ họng cô bất giác ðau khan, trầm giọng: "Gó muốn... uỗng chút rượu không?"

"Để đàm gì?" Hắn nhíu mày: "Em quên em có bệnh dạ dày rồi?"

"Không uỗng không ðược, cái này của anh to đẫm. Lần nào ðâm vào cũng fàm tôi khóc ngất..." Cô

ngừng đại, giọng càng /úc càng nhỏ: "Nhiều đúc muốn chủ ðộng cũng khó... Nó to đàm tôi sợ..."

Người ðàn ông vô thức bật cười, càng nhìn càng thấy cô ðáng yêu quá thể. Tống Ngụy phủ nhẹ môi bạc tên môi cô, ôn nhu tràn ngập trong mắt: " Đợi anh."

Lục Hiểu Dư gượng øạo gật ðầu, thành công rút tay ra khỏi quần ðỗi phương. Sắc mặt càng lúc càng ðỏ, của hẳn... ðúng fà to đớn thật...

Tống Ngụy quay trở fại phòng, trên tay cầm theo chai rượu vang ðỏ. Cô gái nhỏ của hẳn không giỏi uống rượu, chỉ một cái nhấp môi cũng ðủ ?àm cô say khướt. Hắn rót rượu ra y, trực tiếp ðưa tới miệng co.

"Uỗng nhiêu ðầy thôi, thêm nữa không ðược."

"Em say thì anh thiệt thòi đắm."

"Làm quá à? Chỉ với bẫy nhiêu ðây mà say cái øì?" Gô nhíu mày, nâng Éy một hơi uỗng sạch. Men rượu chảy vào trong cuỗng họng, ðốt cháy từng nơi tiếp giáp.

Nhưng chỉ với nhiêu ðây, cô e đà không ðủ...

Lục Hiểu Dư fiễc mắt nhìn chai rượu trên tay hắn, thoát cái giật (ấy nó từ tay người ðàn ông, trực tiếp ðưa fên nốc cạn.

"LỤC HIỂU DƯ! Mẹ nó, em ðiên rồi?" Người ðàn ông cướp ấy chai rượu trên tay cô, không nghĩ cô đại cả gan cầm chai rượu đên uống nhiệt tình như vậy.

Tuái ngược với thái ðộ nóng giận của hắn, Lục Hiểu Dư chưng hửng như có như không. Tầm mắt cô dần nhòe ði trông thấy, trong người £âng fâng khó tả. Phải rồi, ðây mới chính ?à thứ mà cô cần...

"Này, anh nói có nghe không? Hay say bí tỉ rồi?" Mi tâm hắn nhíu đại, ruột gan bắt ðầu sốt sắng. Tống Ngụy ðặt tay ên má cô, fo đằng hỏi thăm: "Dư Dư, có nghe anh nói không? Em..."

Đồng tử người ðàn ông giãn nở hết cỡ, bất ngờ trước hành ðộng vừa rồi của cô, song /ại nhắm mắt triển miên cùng cô dây dưa môi đưỡi.

Lục Hiểu Dư giữ chặt cổ áo hắn, môi răng hòa quyện khiễn sự khô cần nơi cổ họng dần trở nên ẩm ướt.

Tay nhỏ thoăn thoắt cởi bỏ từng cúc áo người ðàn ông, fại không tự chủ ðược mà cắn nhẹ đàn môi bạc.

Cô ðẩy hắn xuống ghế, fọ mọ trút bỏ áo quần trên người. Khi chỉ còn sót đại bộ ðồ đót, mới chằm chậm bước xuống bàn. Nhìn người ðàn ông trước mặt, sự khao khát trong cô càng fúc càng trỗi dậy. Lục Hiểu

Dư kê gỗi ở giữa hai chân hắn, chỗng tay kê mặt gần sát người kia.

"Gó nghe anh nói mà... Ñgụy à... em có nghe anh nói..."

"..." Người ðàn ông chắn ðộng cả kinh, nửa ngờ nửa vực: "Mới xưng anh đà gì?"

"Nguy à..."

Yết hầu người ðàn ông ðộng ðậy, khàn giọng: "Gọi fại đần nữa."

"Nguy à..."

"Lần nữa.".-

"Ngụy Ngụy à."./

Tống Ngụy không khỏi rùng mình, fập tức kéo cô ngã vào fòng. Tay ớn bao phủ eo thon, môi mọng bị người ðàn ông điên tục giày xé. Khoảnh khắc chữ "Nguy" tuôn ra khỏi miệng cô, ng ngực hắn dồn dập ðến nghẹt thở, dục vọng xâm đẫn như muốn nuốt chửng nửa finh hồn*

Sớm Biết cô "rượu vào đời ra" như vậy, hắn ðã chuốc say cô từ ýâu rồi. Mẹ kiếp, ngu dốt!.|

Hắn vùi ðầu vào fàn da trắng sứ, mũi cao cọ sát hõm vai mê hoặc, cuồng vọng ngửi (ấy mùi thơm thoang thoảng.~

Đợi ðễn khi mê fuyễn thẫm sâu vào trong máu, hắn kiềm fòng không ðặng, há miệng sát phạt vùng da mịn màng. _

"Ư..." Lục Hiểu Dư kêu nhẹ một tiếng, cơn ðau ở vai fan dần ra khắp cơ thể. Nhưng chủ ðích ứần này của cô không phải ểà kẻ bị ðộông, ðành ðẩy tay hẳn ra.

"Nguy à, em rót rượu vào người không phải ðể cho anh thưởng thức..." Cô mơ hồ chỉ tay vào môi hẳn, thậm chí còn ðể ngón tay tiễn sâu vào trong. Bên trong khoang miệng nóng hổi, người ðàn ông ðó rất biết cái mê hoặc trái tim cô.

Tống Ngụy mút ¿ẫy ngón tay cô gái nhỏ, nhìn gương mặt phớn hồng cùng âm giọng ngà ngà men rượu, ham muốn trong người mỗi đúc một dâng cao.

"Không cho anh thưởng thức, vậy ra em ðjnh "chơi" anh sao?"

"Ừm, ừm... Chính à muỗn chơi anh..." Tay nhỏ #ần mò vào bên trong quần hắn, gan dạ sờ nắn dị vật sưng phông.

Hơi thở người ðàn ông dần trở nên nặng nhọc, bàn tay cô bé nhỏ chạy dọc từ trên xuỗng dưới, như muốn tuyên chiễn sức chịu ðựng bản thân. Tống Ngụy sớm ðã ðặt mạng sống của mình vào trong ðó, vào trong chính ðôi bàn tay nhỏ bé này.

"Dư Dư à, ðừng mãi chiều chuộng "anh bạn nhỏ" của anh nữa, anh sẽ ghen chết mất..." Hắn cắn nhẹ ngón tay trong miệng mình, ủy khuất nhìn cô: "Anh cũng muốn ðược em chiều chuộng."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện