Đùng!

Nghe được lời của ông cụ Cung, giám đốc nhà đấu giá giống như cảnh tỉnh, sợ đến mức mông trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Gã nhìn chằm chằm Dương Tiêu và Lý Minh Hiên hấp tấp nói: “Thật là lũ lụt vào miếng Long Vương. Tiểu nhân thật sự không biết thân phận của hai vị, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn. Tôi sai rồi, hy vọng hai vị đại nhân không nhớ kẻ tiểu nhân này.”

Nghĩ đến bản thân đắc tội ân nhân cứu mạng của ông cụ Cung và thiếu chủ gia tộc lớn nhất ở Đông Hải, hồn giám đốc nhà đấu giá muốn bay ra.

Đối với gã mà nói, ném mát việc là nhỏ, vạn nhất ném mạng nhỏ này mới là chuyện lớn.

Mỗi người con cháu nhà giàu này không phải người dễ chọc.

Gã chỉ là giám đốc nhỏ ở một nhà đấu giá, ở trước mặt các gia tộc hào môn chân chính, rắm cũng không phải.

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Ông cụ Cung phẫn nộ nói.

Vừa rồi khi ông tới đây đã nhìn thấy một đám người chuẩn bị bất kính với Dương Tiêu và Lý Minh Hiên, điều này khiến cho ông cụ Cung vô cùng bực bội.

Ở trên địa bàn của mình, khiến Dương Tiêu và Lý Minh Hiên chịu nhục, đây cũng không phải điều ông nguyện ý nhìn đến.

Giám đốc nhà đấu giá vô cùng sợ hãi, sắc mặt gã trắng bệch, nói hết từ đầu đến cuối.

Sau khi nghe xong, ông cụ Cung không ngừng tức giận.

“Thật quá đáng, trục xuất người này khỏi nhà đấu giá cho tôi.

Thông báo cho các gia tộc lớn ở Trung Nguyên, không đồng ý tuyển dụng người này.” Ông cụ Cung vô cùng tức giận quát.

“Vâng!” Lời nói của ông cụ Cung giống như thánh chỉ, người phụ trách nhà đấu giá vội vàng gật đầu đáp.

Mặt giám đốc nhà đấu giá như tro tàn, sắc mặt hóa màu gan heo.

Xong rồi! Gã hoàn toàn xong rồi.

Bằng vào lực ảnh hưởng của nhà họ Cung, phong sát một nhân vật nhỏ như gã là dễ như trở bàn tay.

Một câu của ông cụ Cung khiến cho gã ở thành phố Trung Nguyên không thẻ tiếp tục sinh sống. Không có cách nào, nhà họ Cung ở Trung Nguyên có thể một tay che trời.

Dương Tiêu và Lý Minh Hiên không có một tia đồng tình với người này, giống loại mắt chó xem người mặt hàng thấp này cần thiết khiển trách gã. Nếu không chẳng phải về sau muốn hất mặt lên trời?

Giải quyết rớt nhân vật nhỏ này, Dương Tiêu nói ý nghĩ muốn bắt lầy đảo nhỏ ở ven hồ Nhạn Minh cho ông cụ Cung.

Ông cụ Cung rất hào sảng, trực tiếp đáp ứng rồi. Cuối cùng từ ông cụ Cung tự mình ra mặt, lấy giá một trăm triệu để bắt lầy mảnh đất đảo nhỏ ở ven hồ này.

Sau khi ký xuống hợp đồng, Dương Tiêu tạm biệt rời đi. Lý Minh Hiên suốt một đêm chiêu mộ công nhân bắt đầu xây dựng biệt thự ở đảo nhỏ.

“Ông chủ, đây là tin tức mới nhất mà ngài muốn.” Một người bảo vệ cầm một phần tư liệu tôn kính đưa cho ông cụ Cung.

Lần trước ông cụ Cung điều tra tư liệu của Dương Tiêu vẫn là từ hai năm trước. Khi đó tuy rằng Dương Tiêu gặp nhục nhã nhưng không hung ác như vậy.

Nhìn thông tin trên tư liệu, Dương Tiêu luân phiên bị nhà họ Đường chèn ép, Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu không có thật sự là vợ chồng. Nội tâm ông cụ Cung không ngừng mừng rỡ, cảm khái trời xanh còn có mắt!

Cứ như vậy, Dương Tiêu chịu đựng không được sự chèn ép của nhà họ Đường, một khi đã ly hôn với Đường Mộc Tuyết, bản thân có thể thuận lý thành Chương hợp tác cháu gái mình và Dương Tiêu ở bên nhau.

Dương Tiêu hồn nhiên không biết suy nghĩ của ông cụ Cung..

Cùng lúc đó, video về một người thanh niên thổi sáo ở ven hồ Nhạn Minh nỗi tiếng toàn bộ internet. Thanh niên càng được vô số thiếu nữ ưu ái, thanh niên được ca ngợi là vương tử thỏi Sao.

Dương Tiêu không bao giờ đoán được bản thân lại nỗi tiếng như thế, còn nỗi tiếng rồi tinh rối mù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện