Lâm Nhất không thể trở tay lùi về sau một bước, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm này.

Kiếm cách đầu mũi hắn còn chưa đến một tấc, cực kỳ nguy hiểm.

Ầm!

Khí thế võ đạo tầng sáu của Lương Văn Bác mạnh mẽ phát ra, cỗ khí thế này dường như còn gần đạt tới võ đạo tầng bảy.

Kiếm thế thuận theo sự tăng trưởng của khí thế mà đạt đến đỉnh phong.

Trường kiếm trong tay từ dưới lên trên như cuồng phong đâm lên theo một góc độ vô cùng xảo quyệt.

Xuy xuy!

Lâm Nhất chỉ có thể né tránh có vẻ cực kỳ bị động, trước ngực áo bị chém rách một vết dài.

Tình huống vạn phần hung hiểm.

"Không ổn, tên Lương Văn Bác này thật sự mạnh đến đáng sợ, lại chiếm ưu thế trước ba chiêu, Lâm Nhất gặp nguy rồi!"

"Tu vi này của hắn ta đã cực kỳ gần với võ đạo tầng bảy, chẳng trách trước đó hắn ta lại nói năng ngông cuồng như vậy".

"Phi Hoa kiếm pháp trong tay hắn ta không ngờ lại hung ác đến thế".

Chỉ trong hai chiêu mà tình thế trận đấu đã vô cùng bất lợi cho Lâm Nhất.

"Lạc Diệp Phi Hoa, bại cho ta!"

Lương Văn Bác hô lớn một tiếng rồi thi triển ra thức kiếm chiêu thứ ba.

Một kiếm chém ra, cuồng phong đột nhiên bốc lên, y phục bay phấp phới, tóc dài hướng về phía ánh mặt trời, bụi bặm trên lôi đài bị trận cuồng phong này thổi tung lên.

Chớp mắt có thể thấy, trên lôi đài thật sự có chút ý cảnh của Lạc Diệp Phi Hoa.

"Hay!"

Chiêu kiếm này nhận được rất nhiều tiếng hò reo khen hay. Không thể không nói, kiếm này của Lương Văn Bác quả thật cũng khá kinh diễm.

Nhưng trong lúc mọi người đều đang cho rằng chiêu kiếm này của Lương Văn Bác ắt trúng.

Thì Lâm Nhất như con chim nhạn, lùi về sau bay thẳng lên trời đúng độ cao hai trượng, lúc hạ xuống vừa hay giẵm lên mép lôi đài.

Hắn dùng thân pháp Đại Nhạn Quyết, một mạch tiêu hao cực nhiều nội kình, miễn cưỡng thoát khỏi kiếm thế của đối phương.

"Đáng hận!"

Sát chiêu thất bại, Lương Văn Bác giận dữ không thôi, khí thế trên người kéo lên đến đỉnh điểm, nội kình điên cuồng tiêu hao, kiếm quang nhảy múa, biến hóa ra cuồng phong vô cùng cuồng bạo, muốn bức Lâm Nhất trực tiếp rớt khỏi lôi đài.

"Đã qua ba chiêu".

Lâm Nhất khẽ nói một câu rồi nhìn Lương Văn Bác bùng nổ lao tới, còn cả kiếm thế cuồng bạo hơn nữa của hắn ta.

Không chút do dự liền đánh ra một quyền.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cùng lúc đánh ra một quyền, Lâm Nhất bạo cốt hàng trăm tiếng, âm thanh như sấm rền.

Mỗi tiếng bạo cốt đều khiến người nghe chấn động màng nhĩ, mỗi âm thanh bạo cốt đều khiến khí thế trên người Lương Văn Bác yếu đi một phần.

Điều đáng sợ hơn là trên người Lâm Nhất lại cũng đồng thời bạo phát khí thế võ đạo tầng sáu, trong khí thế này còn có một cỗ sát khí mà võ giả bình thường không có.

Soạt!

Kiếm thế cuồng bạo của Lương Văn Bác ầm ầm vỡ vụn trước một quyền bá đạo hơn của Lâm Nhất.

Không thể chống cự, nghiền nát dễ dàng như bẻ cành khô!

Thình thịch!

Một quyền đánh tan kiếm thế phía trước, Lâm Nhất vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh ra thêm một quyền nữa.

Căn bản không cho Lương Văn Bác thời gian phản ứng, đánh thẳng lên ngực, đánh bay hắn ta ra mười mét.

Có tiếng lanh lảnh vang lên, đó là tiếng xương ngực đứt gãy.

Ầm!

Vừa hạ xuống đất, còn chưa kịp thu kiếm, Lâm Nhất lại đánh ra quyền thứ ba ẩn trên người.

Hắn giống như bậc đế vương của muông thú, hóa thành mãnh hổ trở về.

Quyền thứ nhất, Bách Thú Triều Bái!

"Không..."

Ánh mắt Lương Văn Bác toát lên vẻ khiếp sợ, không kịp kêu lên, cả người giống như một cái sạp rách bị đánh bay ra khỏi lôi đài một cách thê thảm.

Nhìn Lương Văn Bác sắc mặt đau đớn rơi xuống đất, Lâm nhất chắp tay nói một tiếng: "Đa tạ".

Ba quyền!

Một quyền đánh vỡ kiếm thế của Lương Văn Bác, một quyền đánh gãy xương ngực của hắn ta, quyền thứ ba quét hắn ta rớt khỏi lôi đài.

Khí thế như sấm sét, hăng hái lưu loát của Lâm Nhất đã biến những lời nói ngông cuồng của Lương Văn Bác trở thành trò cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện