Diệp Lâm lười giải thích cho bọn họ nghe, sau khi đưa Susan lên xe anh xoay người rời đi.

“Mẹ, mẹ thật quá đáng!” Sau khi Susan hồi phục tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ thì lại tức giận nói với mẹ của mình: “Nhờ có Diệp Lâm đến kịp, nếu không con đã mất trinh rồi! Thế mà ban nãy mẹ còn nói cậu ấy như vậy!"

“Hừ, chưa biết chừng mọi chuyện là do cậu ta sắp xếp đấy!" Mẹ Tô vẫn không phục: “Đừng tưởng rằng cậu †a cứu con là mẹ sẽ cảm kích cậu ta.”

“Mẹ, mẹ có biết người bắt cóc con là ai không?”

'Vốn Susan không muốn nhắc tới người này nhưng thấy cha mẹ mình hiểu lầm Diệp Lâm cho nên cô không thể không nhắc tới.

“Ai?” “Tạ thiếu gia!”

“Cái gì?” Cha Tô vừa nghe thấy thì suýt nữa đã đâm sầm vào đuôi xe ở trước: “Cậu ta... Cậu ta bắt cóc con làm gì?”

Susan giải thích sơ sơ cho bọn họ nghe nguyên nhân là vì Tạ thiếu gia oán hận mình.

Lúc này cha mẹ cô mới im lặng, không nghĩ tới đại thiếu gia ngày thường lịch thiệp thế mà lại làm ra việc cầm thú như vậy.

Nhưng mẹ Tô vẫn cố chấp nói: “Nếu như thật sự là như thế vậy thì thằng nhóc họ Diệp kia lại càng liên quan tới chuyện này.”

“Con nói thử mà xem, cậu ta sắp xếp chức vị gì cho. con mà chả được, thế mà còn cố tình cho con thay vị trí của Tạ thiếu gia? Đây không phải là khiến con gây thù với người ta à?”

“Mẹ!” Susan thấy mẹ mình nói lời đổi trắng thay đen thì tức giận tới cạn lời.

Lúc này cha Tô đang lái xe cũng mở miệng khuyên nhủ: “Mẹ của con cũng có ý tốt mà thôi, con cãi cha mẹ trăm đường con hư.”

“Hơn nữa thằng nhóc họ Diệp kia chỉ là ôm đùi nhà họ Triệu mà thôi, bản thân nó không có tài cán gì. Con ít tiếp xúc với nó lại, đừng có để bị nó dạy hư.”

Susan không nhịn được nói: “Cậu ấy cũng không ôm đùi nhà họ Tô mà. Cha à, con nói chuyện này có lẽ cha sẽ không tin nhưng mà ngay cả bác Tô Cửu Xuyên ở dòng chính của gia tộc mình khi nhìn thấy Diệp Lâm cũng cúi đầu cung kính đấy.”

Lời vừa dứt, cha mẹ cô đều nở nụ cười, tất nhiên bọn họ nghĩ những lời này chỉ là lời nói đùa.

Tô Cửu Xuyên là ai? Đó là người có quyền lực rất cao trong gia tộc nhà họ Tô bọn họ, trong tương lai có hy vọng cạnh tranh vị trí gia chủ.

Tô Cửu Xuyên sẽ cung kính với một tên tội phạm mới ra khỏi trại giam ư?

Nói đùa thì thế?

Nhưng vào lúc này, điện thoại của cha Tô đột nhiên vang lên. Là một số máy lạ.

Cha Tô vừa nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại thì giật mình, tiếp đó vội vàng dừng xe ở bên đường.

“Cậu Tô à, là tôi, Tô Cửu Xuyên.” Tô Cửu Xuyên chủ động gọi điện thoại cho cha của Susan.

Cha Tô được ưu ái mà sợ: “Anh Tô, có chuyện gì vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không liên hệ cho nên gọi điện thoại hỏi thăm chút mà thôi.” Tô Cửu Xuyên cười nói: “Không làm phiền cậu chứ?”

“Không không không... Cha Tô vội vàng lắc đầu, đồng thời cảm thấy khó hiểu.

Gái gì gọi là thời gian dài không liên hệ, hai anh em bọn họ vốn chưa từng liên hệt

Số điện thoại của Tô Cửu Xuyên đối với cha Tô là một dãy số xa lạ.

“Cậu Tô à, dạo này cậu có rảnh hay không, anh định mời cả nhà cậu ăn cơm.” Tô Cửu Xuyên đưa ra lời mời.

“Được nha, khi nào cũng được, lúc nào em cũng rảnh. Ừ... Được...” Cha Tô nhận lời mời, mãi tới khi tắt điện thoại mà vẻ ngơ ngác trên mặt ông vẫn chưa biến mất.

Sao đột nhiên Tô Cửu Xuyên bên dòng chính gia tộc lại mời gia đình mình ở bên dòng nhánh ăn cơm chứ?

Đúng là thần đầu tiên!

Chỉ có Susan là rõ chuyện đang xảy ra, nhất định là do nể mặt Diệp Lâm cho nên bác Tô mới mời nhà mình ăn cơm.

“Nhất định là do con gái chúng ta làm giám đốc ở Tổng công ty nhà họ Triệu.” Mẹ Tô phân tích: “Sau này nếu nhà họ Tô có hợp tác với nhà họ Triệu, có khi con gái chúng ta có thể giúp được vài chuyện cho nên Tô Cửu Xuyên mới mời nhà chúng ta ăn cơm, xây dựng quan hệ trước!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện