Chương 48: Hai Người Phụ Nữ

Ba ngày sau, Giang Nhan đã thành công vượt qua cuộc phỏng vấn tại bệnh viện nhân dân Thanh Hải và chính thức được nhận vào với thành tích năng lực tổng hợp đứng đầu.

Nhìn thấy Giang Nhan đang hào hứng chuẩn bị cho một tuần tập huấn ở Bắc Kinh, Lâm Vũ không khỏi có chút nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vui mừng đến vậy.

“Tôi đi rồi chắc anh vui lắm.” Giang Nhan cúi đầu nói khi thu dọn đồ đạc.

“Không, tôi sẽ nhớ cô rất nhiều.” Lâm Vũ cố gắng hết sức để nói với giọng của một người chồng.

“Không cần phải giờ trò này, tôi không quan tâm anh và Tiết Thám, nhưng hãy nhớ, cho dù bố mẹ tôi không có ở nhà cũng không được đưa cô ta về nhà. Đấy là giường của tôi!” Giang Nhan lạnh lùng nói, khẳng định chủ quyền của mình trong ngôi nhà này.

“Tôi và cô ta thật ra chỉ là bạn bè bình thường.” Lâm Vũ cố gắng hết sức giải thích, lo Giang Nhan vì quá tức giận lại cắm sừng mình, nếu vậy thì có lỗi với Gia Vinh quá.

“Cầm theo cái này, để được yên lòng.” Lâm Vũ đưa cho cô một viên Ngọc Quan Âm có dán bùa bình an.

Giang Nhan đưa tay đón lấy, chợt thoáng thấy trên cổ tay Lâm Vũ có sợi dây đỏ.

Đó là thứ Lâm Vũ sau khi tỉnh dậy hỏi cô để lấy, không ngờ rằng anh ta vân đeo nó tới giờ.

Trong Giang Nhan có chút cảm động khó hiểu, nhưng sau khi nghĩ lại, trong lòng nghĩ anh ta còn đang giở trò đồi bại với những người phụ nữ khác, ha ha, đồ cặn bã!

Sau đó lầy Ngọc Quan Âm đi, lại không thèm để ý tới Lâm Vũ.

Một tuần sau khi Giang Nhan rời đi, cuộc sống của Lâm Vũ rất đơn điệu, chỉ qua lại nhà và tiệm bánh bao.

Chủ nhật, anh đến quán bánh bao của mẹ như thường lệ, vừa bước vào liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, hóa ra là Tiết Thắm.

Chỉ thấy Tiết Thắm đang ngồi ở bàn trò chuyện thân mật với mẹ anh, trên bàn có một bộ mỹ phẩm của Libernie và một vài chiếc túi Versace.

Tiết Thắm cầm lọ kem bôi da tay, vừa bôi lên tay Tần Tố Lam vừa nói: “Cô à, tay cô thường xuyên tiếp xúc với nước, thường ngày cần chú ý chăm sóc nhiều hơn.”

“Sao cô lại ở đây?” Lâm Vũ nhíu mày.

“Anh đến rồi.”

Tiết Thắm nhìn thấy Lâm Vũ đột ngột đứng lên, một chút xấu hỗ thoáng qua trên mặt: “Tôi tới mua vài chiếc bánh bao, tiện thăm cô luôn.”

Lâm Vũ gật đầu, liếc nhìn mấy thứ trên bàn, nói: “Tới thăm là được rồi, quà cáp thì bỏ đi.”

` “Không phải đồ đắt tiền, đều là hàng mẫu do nhà sản xuất đưa cho tôi, nên tôi mang đến cho cô.” Sắc mặt Tiết Thám có chút mắt tự nhiên.

Thật ra cô tình cảm của cô đối với Lâm Vũ chưa đến mức thích, chỉ có thể coi là có cảm tình, bởi vì cô luôn ghét bỏ những người đàn ông khác, cho nên Lâm Vũ đối với cô rất đặc biệt.

Quan trọng hơn, sau khi trải qua chuyện đêm đó, Tiết Thắm cảm thấy Lâm Vũ là một người rất thần bí, không khỏi muốn đến gần anh, muốn biết mọi chuyện về anh.

Bí ẩn luôn là vũ khí ma thuật để đàn ông thu hút phụ nữ, và đó cũng là khởi đầu cho sự sa ngã của phụ nữ.

“Thắm à, lần này cô sẽ nhận, lần sau tới thì đừng mang theo gì nữa nhé.” Tần Tế Lam thấy bầu không khí khó xử, vội xoa dịu nói.

“Tôi xin lỗi đã làm phiền mọi người.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, tiếp theo là tiếng giày cao gót và vali rời đi.

Lâm Vũ quay đầu, vừa nhìn liền nhận ra Giang Nhan, trong lòng khẽ run, vội vàng đuổi theo.

“Sao hôm nay cô đã về rồi?” Lâm Vũ vội vàng nắm lấy cánh tay cô.

“Chê tôi về sớm quá à? Vậy tôi ra ngoài ở thêm vài ngày.”

Giang Nhan lạnh lùng nói, trong lòng cảm thấy không thoải mái, bản thân vừa xuống máy bay còn chưa kịp về nhà đã vội vàng mang quà đến cho mẹ nuôi anh ta, kết quả lại nhìn thấy cảnh này.

“Em hiểu lầm rồi, cô ta đến mua bánh.”

Bản thân Lâm Vũ sau khi nói ra điều này cũng không tin, nhưng đây là sự thật mà.

“Cô là cô Giang đúng không, cô đừng hiểu lầm, tôi và Lâm Vũ chỉ là bạn bè bình thường.”

Tiết Thắm cũng đi theo, là một phụ nữ, lúc nhìn thấy Giang Nhan, cô không khỏi cảm thấy ghen tị, thậm chí có cảm giác bực bội bùng lên trong lòng, chẳng trách Lâm Vũ không có hứng thú với bản thân mình chút nào.

Người đàn ông nào có một người vợ xinh đẹp như vậy ở nhà, anh ta sẽ không quan tâm đến những người phụ nữ khác.

Trên thực tế, ngoại hình của Tiết Thắm khác với Giang Nhan, nhưng chiều cao lại chênh lệch vài cm, chiều cao của Giang Nhan hơn 1mét 7, thực sự rất nỗi bật giữa những cô gái.

Đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn cân đối của cô ấy, có thể nói là điên đảo chúng sinh.

“Cô cũng hiểu lầm rồi, Hà Gia Vinh và tôi chỉ là…”

Giang Nhan muốn nói rằng cô và Hà Gia Vinh thực ra chỉ là : một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng khi sắp nói ra cô lại thấy có chút không cam tâm, chồng của mình, dựa vào đâu mà phải dâng cho người khác, vì thế ngữ khí liền thay đổi, lạnh lùng nói: “Cô Tiết, xin cô hãy tự trọng!”

“Cô Giang, tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, sao, cô lại thiếu tự tin vào bản thân thế à?”

Tiết Thắm khoanh hai tay lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn Giang Nhan.

Cô vốn đã có ác cảm với Giang Nhan, thấy giọng điệu của Giang Nhan không tốt, nên cũng không khách sáo nữa.

Lâm Vũ nhát thời không biết phải làm sao, bởi vì anh chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, chỉ cảm thấy trong không khí thoang thoảng một mùi chua chua, hai người phụ nữ xinh đẹp này đang giành lấy mình sao?

“Được rồi, được rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm, đừng làm ầm ï, cứ vào nhà ngồi đi.” Tần Tố Lam cũng xấu hồ, không biết nên làm như thế nào.

“Không cần đâu, cô Tần, ở đây đông quá nên không thể chứa nổi con, đây là quà cho cô, con đi trước.” Giang Nhan nhét thứ trong tay cho Tần Tố Lam rồi quay đi.

“Mẹ, vậy con cũng đi đây.”

Lâm Vũ nói một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Tiết Thắm cắn chặt môi, vẻ mặt không phục, tức giận giậm chân, Giang Nhan này thật sự quá độc đoán.

: “Sao anh đuổi theo tôi mà không quay lại dỗ dành bạn gái nhỏ của anh?” Giang Nhan lạnh lùng liếc nhìn Lâm Vũ, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý, thấy chưa, Lâm Vũ vẫn là quan tâm cô nhất.

“Chị ơi, hãy tha cho em, em thật sự không có gì với cô ấy.”

Lâm Vũ trong lòng cảm thấy rất ấm ức, nếu bản thân với Tiết Thắm có chuyện gì thì chẳng nói, đằng này bọn họ thật sự không có chuyện gì.

“Đúng rồi, quà tôi mang về cho anh!” Giang Nhan đột nhiên từ trong túi xách lấy ra thứ gì đó, gõ lên đầu Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhìn một lượt thì thấy đó là một chiếc trống lắc, có chút chê bai bĩu môi lên, thì thầm một câu bủn xỉn.

Thật ra, Giang Nhan biết Lâm Vũ và Tiết Thắm không có chuyện gì cả, bởi vì trước khi rời đi, cô đã để ý, lấy số điện thoại của Tần Tố Lam, một tuần ở Bắc Kinh cô vẫn luôn giữ liên lạc với Tần Tế Lam, cô biết hành động của Lâm Vũ..

Và Tần Tố Lam rất thích cô, coi cô như con dâu của mình, đương nhiên sẽ không nói dối cô, tình cảm giữa cô và Tần Tố Lam trong một tuần vừa qua cũng tốt lên rất nhiều, vì thế vừa xuống máy bay cô đã tới ngay.

Vài ngày sau đó là kỷ niệm ngày cưới của Hà Gia Vinh và Giang Nhan, Lâm Vũ đặc biệt gọi điện cho Dương Thần Minh và hỏi anh ta có ở Thanh Hải vào ngày kỷ niệm không, muốn mời anh ta tới, nhưng thật không may, anh ta nhận được câu trả lời là không.

Lâm Vũ có phần lạc lõng nên chỉ có thể đặt bàn tại một nhà hàng Tây do Dương Thần Minh mở và dự định tỗổ chức tiệc ở đó.

Vốn dĩ theo ý của Giang Nhan ở nhà ăn bữa cơm với bố mẹ là được, nhưng Lâm Vũ không đồng ý, bố mẹ cô cũng giục ra ngoài tổ chức.

Vì vậy, cuối cùng Giang Nhan cũng trang điểm, đi ra ngoài với Lâm Vũ.

Vì hôm nay là cuối tuần nên nhà hàng Tây chật kín chỗ.

Đây là một trong những nhà hàng Tây cao cấp nhất ở Thanh Hải, một suất bít tết thăn có giá hàng trăm tệ, trang trí thời thượng tao nhã, không khí thanh cao yên tĩnh nên rất được giới trẻ yêu thích.

“Thưa ông, rất xin lỗi, bàn này là để dành riêng cho quý ông này.

Người phục vụ dẫn Lâm Vũ đến bàn của họ, nhưng lại phát hiện ra rằng nó đã bị một cặp đôi khác chiếm mát.

Đây là một trong những chỗ ngồi tốt nhất trong nhà hàng này, do Lâm Vũ đặc biệt đặt trước, giờ đã có người ngồi, anh có phần không vui.

“Ngồi chỗ nào chẳng giống nhau? Chúng tôi cũng đã đặt chỗ, dựa vào đâu mà phải nhường cho anh ta!”

Người đàn ông ngồi bàn đó trong bộ vest xanh và áo sơ mi trắng hét lên, anh ta ăn mặc nhã nhặn nhưng tố chất tháp.

“Xin lỗi anh, chúng tôi đã cho anh biết số bàn khi đặt chỗ, vì vậy anh vui lòng ngồi theo số bàn của mình.” Phục vụ lịch sự nói.

“Số bàn của tôi là ở đây!”

Người mặc vest xanh có chút vô lại nói, lúc anh ta đặt chỗ, những chỗ tốt đã hết rồi, nên tối nay đến đây sớm để chiếm chỗ này, đương nhiên không dễ dàng nhường rồi.

“Vậy phiền anh đưa ra thông tin đặt trước của mình.”

“Tôi xóa rồi.”

“Anh…”

“Anh có thôi ngay không?” Người mặc vest xanh mắt bình tĩnh, nói: “Gọi cho quản lý của các anh, hỏi anh ta xem tôi là ai!”

Anh nói câu này không chỉ với người phục vụ, mà còn với Lâm Vũ.

“Thôi, đổi bàn đi.” Giang Nhan kéo Lâm Vũ, không muốn bị chuyện vặt vãnh này làm mắt vui.

“Sở dĩ người được gọi là người vì người có quy tắc, làm việc gì cũng theo quy tắc mới gọi là người, không có quy tắc, có khác gì với động vật không?” Lâm Vũ nhướng mày nhìn người mặc vest xanh, lạnh lùng nói.

“Ôi mẹ kiếp, mày đang mắng ai vậy?”

Người mặc áo xanh đột ngột đứng lên, giơ tay định tát vào mặt Lâm Vũ.

Lâm Vũ nắm lấy cổ tay của anh, lật lại, anh đập mạnh xuống bàn: “Ây dô ây dô, đau quá!”

“Đau là đúng rồi, nếu tôi không cho mày một bài học, sau này sao thành người được?”

“Có chuyện gì vậy”

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest chạy tới.

“Quản lý, vị này không ngồi theo số bàn của chính mình, mà chiếm chỗ của người khác.” Người phục vụ nhanh chóng đáp.

“Tê Đại thiếu gia!”

Quản lý nhà hàng nhìn thấy người đàn ông mặc vest xanh kia sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng chạy tới gần Lâm Vũ, kéo tay anh ra, lạnh lùng nói: “Anh làm gì vậy?!”

“Anh ta chiếm chỗ của tôi.” Lâm Vũ cau mày.

“Tôi là quản lý ở đây, chỗ ngồi thế nào đương nhiên là do tôi quyết định. Chỗ này hôm nay là của Tè Đại thiếu gia. Để đền bù, tôi có thể giảm giá 10% cho món ăn của anh.” Giọng điệu của quản lý nhà hàng không từ chối.

“Không được, hôm nay tôi nhất định phải ngồi ở đây!” Vẻ mặt Lâm Vũ nghiêm nghị, cũng không nhường.

“Vậy sao, vậy phiền anh ra ngoài đi, nhà hàng chúng tôi không phục vụ anh.” Quản lý nhà hàng vẻ mặt lạnh lùng đưa tay mời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện