"Ngươi..." Huyền Minh hiếm khi do dự, y không giống với Mục Diễn, hoàng thượng yêu cầu y bảo vệ công chúa. Ngoại trừ công chúa, người mà y phải nghe theo chính là hoàng thượng và y không bao giờ có thể vi phạm chuyện này.

Ngoài ra, điều khiến y tò mò hơn là rốt cuộc Mục Diễn đã làm điều đó như thế nào? Bọn họ đều đến từ Ám Vệ Doanh, nhưng Mục Diễn sử dụng ám khí theo một cách rất khác với y. Các động tác bí mật, sức lực mạnh mẽ và có độ chính xác rất cao. Nếu không phải lúc nào cũng quan sát hắn thì y sẽ không có cách nào phát hiện ra Mục Diễn đang làm trò gì đó sau lưng mình.

Mục Diễn trẻ hơn y, và thậm chí còn chưa vượt qua bài kiểm tra thăng cấp... Huyền Minh nhìn chằm chằm vào hắn và nói: "Phương pháp của ngươi rất khác thường."

Phương pháp ư? Mục Diễn có chút giật mình, sau đó mới nhận ra có chút khác biệt, nhưng khi hành động lại rất quen thuộc, giống như đã làm vô số lần từ rất lâu rồi.

“Bẩm sinh.” Mục Diễn nói.

Huyền Minh: "..."

Trong phòng ngủ, Khương Linh vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Nàng vuốt ve hai cái mặt nạ màu bạc vừa được gửi đến, ánh mắt trong suốt tràn đầy ý cười.

“Mục Diễn, Huyền Minh, mau tới đây.” Khương Linh hướng ra phía cửa sổ mà kêu lên.

Nàng không biết hai người này đang trốn ở đâu, nhưng chỉ cần nàng kêu một tiếng thì sẽ luôn có người xuất hiện, cảm giác này khiến cho nàng rất yên tâm.

Mục Diễn vẫn còn chưa có mặt nạ sắt nên Khương Linh quyết định đi bảo người ta làm ra hai cái mặt nạ màu bạc và đưa đến. Huyền Minh cũng được thay đổi. Ám vệ ở Chiêu Dương Cung của nàng cần phải có một chút khác biệt so với những nơi khác.

"Điện hạ." Huyền Minh nhìn mặt nạ màu bạc như sắp phát sáng, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Mặt nạ của ám vệ hầu hết làm bằng sắt màu đen."

Màu bạc quá sáng, căn bản không có lợi cho việc ẩn náu, một khi ám vệ bị lộ vị trí của mình thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

"Ồ." Khương Linh đáp lại một cách thờ ơ, rõ ràng là không để ý tới, đôi mắt xinh đẹp như nước nhìn chằm chằm Mục Diễn mà không chớp một cái, âm thanh yếu ớt: "Mục Diễn, ngươi thích không?"



Mục Diễn nắm chặt cái mặt nạ trong tay, nhưng không dám dùng quá nhiều sức vì sợ làm vỡ nó.

“Nô tài.” Trái tim của Mục Diễn Tâm đập nhanh, thậm chí hắn còn không có can đảm đối diện với nàng, hắn mím môi, khẽ nhắm lại đôi mắt hẹp dài, nhỏ giọng nói: “Nô tài rất thích."

"Ngươi thích là được rồi." Khương Linh cười đến mức đôi mắt cong cong: "Nếu Huyền Minh không thích thì hai cái này đều cho ngươi."

Huyền Minh: "..."

Cái mặt nạ màu bạc vốn thuộc về Huyền Minh đã rơi vào trong tay Mục Diễn.

Tuy Huyền Minh có chút bất đắc dĩ, nhưng phần lớn là đã quen rồi… Từ trước đến nay, công chúa đối xử với Mục Diễn luôn không bình thường. Cho dù mặt nạ màu bạc được thưởng rất xinh đẹp và tinh xảo, nhưng y không bao giờ dám mạo hiểm sử dụng.

Mặc dù vết thương của Mục Diễn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng hắn đã có thể đi lại bình thường, võ công cũng khôi phục đến tám phần so với trước nên việc trực đêm ở Chiêu Dương Cung hoàn toàn không có vấn đề gì.

Huyền Minh vốn còn muốn hắn điều dưỡng một thời gian nữa, nhưng Mục Diễn không chịu mà cố gắng muốn làm nhiệm vụ.

Hắn đã làm một kẻ vô dụng quá lâu rồi.

Nửa đêm, Huyền Minh rút lui trong bóng tối, trước khi đi, nhìn thấy trên mặt Mục Diễn sáng ngời, rực rỡ và dễ làm người khác nhìn thấy được thì không kìm được mà nhắc nhở: “Ngươi không sợ chết sao, đang làm nhiệm vụ thì cần phải rất cẩn thận, cho nên... đừng trở thành bia ngắm cho người khác."

Tối nay ánh trăng có chút mờ nhạt, nhưng chỉ cần hơi có ánh sáng là có thể dễ dàng xác định được vị trí của mặt nạ màu bạc.

Đối với một ám vệ mà nói, một khi vị trí bị lộ thì hậu quả gần như là tử vong.



Mục Diễn nhẹ nhàng đáp xuống cành cây, cành lá gần đó chỉ lung lay rồi liền ổn định lại, cơ thể của hắn vô cùng linh hoạt và nhẹ nhàng, giống như một cơn gió thoảng qua và thật sự khiến Huyền Minh đánh giá rất cao.

Huyền Minh thầm nghĩ, có lẽ chấn thương của hắn chắc chắn có hy vọng hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó sức mạnh của hắn tất nhiên sẽ tăng lên một cấp độ.

"Nếu có đủ năng lực thì sẽ không bị phát hiện." Mục Diễn nói, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ bình tĩnh và tự tin: "Cho dù bị phát hiện thì tiêu diệt là được."

Huyền Minh có chút sững sờ, một lúc vẫn chưa tỉnh táo lại được, người này lấy tự tin ở đâu ra vậy? Mục Diễn vuốt ve mặt nạ màu bạc, đầu ngón tay chạm vào một lớp lạnh lẽo, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ bình yên.

"Mặt nạ màu bạc do công chúa thưởng là tốt nhất."

Huyền - mặt nạ sắt - Minh: "..."

Một đêm không có gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hồng Lăng liền nghe được từ những người hầu ở bên ngoài nói rằng hoàng thượng đã giày vò đến nửa đêm mới cho đại công tử của Trần gia và Lâm gia rời đi. Trước khi đi, mỗi người đã bị đánh mười gậy, ngay cả thái tử và nhị hoàng tử cũng bị trách mắng.

Khương Linh có chút giật mình, phụ hoàng trút giận cho nàng tất nhiên là rất tốt. Hai người bọn họ đánh nhau tàn nhẫn trong hậu cung, vốn đã rất mất lịch sự, ngay cả Lễ bộ thượng thư cũng không thể nói rằng phụ hoàng đã làm sai.

Chỉ là hôm qua nàng đã từ chối đại hoàng huynh và nhị hoàng huynh, nghe nói bọn họ bị trách mắng, trong lòng nàng rốt cuộc cũng có chút đau lòng.

"Đi thăm nhị ca trước đi.” Hai vị ca ca đều rất thân thiết với nàng, nhưng lần trước ở Thượng Thư Phòng đã suýt chút nữa thì làm nhị ca bị ảnh hưởng, đi gặp hắn ta trước nhất định có thể khiến cho hắn yên tâm hơn. Khương Linh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhớ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ và bảo bọn họ bỏ thêm nhiều kẹo."

Nhị ca thích vị ngọt giống nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện