Trên dưới tập đoàn Khuynh Thành, toàn bộ nhân viên nháo nhào cả lên.

Tổng giám đốc băng sơn Diệp Khuynh Thành của bọn họ, chỉ vì một tên trai bao lại trở mặt với đại thiếu của Từ Gia?

Có điên không?

Từ gia chính là kênh thương mại lớn nhất của tập đoàn Khuynh Thành!

Người xưa nói quả không sai, nữ nhân một khi bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc, sẽ mất đi lý trí.

Mạnh như Diệp Khuynh Thành, cũng trốn không thoát định luật này.

Trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía.

Diệp Khuynh Thành mặc kệ, trực tiếp kéo Lục Vân rời khỏi tòa nhà Khuynh Thành, càng không khéo chính là, ở bên ngoài lại đụng phải Vương Cương.

Vương Cương vẫn là thiếu niên trước kia, một chút cũng không thay đổi.

Trong nháy mắt Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành, hắn liền quỳ xuống: "Chị cả, xin chị lại cho em hai mươi vạn nữa đi, thật đây là một lần cuối cùng, em thề!"

Hóa ra, Vương Cương cầm số tiền 20 vạn Diệp Khuynh Thành cho lúc trước, không có đi trả nợ, mà là muốn lật vốn, kết quả lại thua sạch.

“Cút, nhìn thấy cậu tôi lại ghê tởm!”

Tâm tình của Diệp Khuynh Thành tâm cực kém, vừa vặn lại bị Vương Cương đụng vào họng súng, đương nhiên sẽ bị giận cá chém thớt

Chiếc Porsche gầm lên và rời đi.

Trên đường về nhà, Lục Vân nhìn sườn mặt nghiêm túc của chị cả, áy náy nói: "Chị, em xin lỗi!”

Ngày đầu tiên trở về đã làm cho chị cả không bớt lo như vậy, Lục Vân cũng rất bội phục mình.

Diệp Khuynh Thành sắc mặt hòa hoãn lại, nói: "Tiểu Lục Vân đang nói gì thế, đây cũng không phải lỗi của cậu.”

Cô đã sớm chịu đủ dây dưa với Từ Khải, chỉ là ngại thân phận thương nhân của đối phương, mới không trở mặt.

Cho dù hôm nay không có Lục Vân, mâu thuẫn này sớm muộn gì cũng bùng nổ.

"Chị, em nghiêm túc suy nghĩ một chút, chức vụ quản lý bộ phận nhân sự này, vẫn không thích hợp với em."

Két két - -

Diệp Khuynh Thành đạp mạnh thắng xe, quay đầu lại trừng Lục Vân, tức giận nói ra:

“Hai chị em chúng ta đang ngồi ngay ngắn, còn sợ người khác nói nhảm sao?"

Lần này cô thật sự tức giận.

Mặc kệ người trong công ty nghị luận như thế nào, Diệp Khuynh Thành đều không sao cả, nhưng lời nói của Lục Vân, làm cho cô rất thương tâm.

“Không phải chị, chị hiểu lầm em rồi.”

Lục Vân vội vàng giải thích: "Em chỉ quen với tự do, thật sự không thích hợp làm quản lý công ty, không liên quan gì đến tin đồn.”

Diệp Khuynh Thành trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài nói: "Được rồi, chỉ cần em vui vẻ là được.”

“Đúng rồi chị, ngày mốt công ty chị có buổi họp báo sản phẩm mới phải không?”

Ừ, hiện tại chị có chút lo lắng, luôn cảm thấy Từ Khải và tập đoàn Lệ Nhân sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

Tập đoàn Khuynh Thành trước khi đưa ra thị trường, sẽ tổ chức một buổi họp báo sản phẩm mới, trọng điểm giới thiệu sản phẩm mới của công ty, phóng viên cũng đã liên lạc xong cả rồi.

Nhưng từ chuyện xảy ra gần đây mà xem, buổi họp báo này chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.

Diệp Khuynh Thành rất đau đầu.



……

Biệt thự Lục Nhân.

Nơi Diệp Khuynh Thành thường ở, hoa lá vờn quanh, ong bướm nhẹ nhàng.

Mỗi khi đẩy cửa biệt thự ra, hương thơm của hoa sẽ ập tới trước mặt, phiền não của Diệp Khuynh Thành đều sẽ bị quét sạch.

Lục Vân nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc nói: "Chị, căn nhà lớn như vậy, chỉ có một mình chị ở sao?"

“Ừ, các chị gái của cậu gần đây đều rất bận rộn, rất ít khi trở về, nếu như không phải cậu nói muốn giữ bí mật, chị đã gọi điện thoại bảo bọn họ tối nay về nhà.

Diệp Khuynh Thành đã thay quần áo rộng thùng thình, hơn nữa còn là áo in hình thỏ trắng, rất là đáng yêu.

Trong nháy mắt từ cao lãnh nữ thần, biến thành một chị gái đáng yêu.

“Tiểu Lục Vân, em ở phòng khách xem TV, chị nấu cơm cho em ăn." Diệp Khuynh Thành nói.

“Không cần phiền như vậy, em ăn bát mì là được.”

“Cái này...... có phải quá tùy tiện hay không?”

“Không đâu, còn nhớ hồi nhỏ chúng ta không có đồ ăn vặt, chị thường lén lấy nồi của ông Ngô nấu mì cho chúng ta ăn, em cũng rất muốn hoài niệm hương vị khi còn bé.”

"Vậy...... Được rồi!"

Diệp Khuynh Thành hóa thân thành đầu bếp xinh đẹp, ở phòng bếp bận rộn một hồi, chỉ trong chốc lát liền bưng ra hai tô mì trứng nóng hôi hổi.

Lục Vân ăn như hổ đói, một bên còn khen không dứt miệng nói: "A...... Chị, mì chị nấu vẫn có hương vị giống như trước, đã rất lâu rồi em không được ăn.”

“Nếu em thích, chị sẽ làm cho em cả đời.”

Nhìn Lục Vân uống không còn một giọt nước mì, đôi mắt Diệp Khuynh Thành cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Lúc chuẩn bị thu dọn bát đũa, Lục Vân lại giành trước một bước đứng lên nói: "Chị, để cho em đi, tay chị da mịn thịt mềm như vậy, dễ bị nước tẩy rửa làm bị thương.”

“Ơ, Tiểu Lục Vân lại biết thương hoa tiếc ngọc rồi nè.”

Diệp Khuynh Thành lộ ra nụ cười vui mừng, không có tranh với Lục Vân, nói: "Vậy chị đi tắm trước."

Nói xong liền đi vào phòng tắm.

Nhưng sau khi tắm rửa xong, Diệp Khuynh Thành lại đột nhiên trợn tròn mắt.

Cô lại quên mang đồ ngủ.

Trước kia trong phòng chưa từng có vào qua nam nhân, Diệp Khuynh Thành đều là trực tiếp tắm rửa xong liền đi ra, không chỉ là cô, các chị em của cô cũng là như thế.

Nhìn quần áo bẩn đã ném vào máy giặt, Diệp Khuynh Thành rơi vào trầm tư.

Mặc hay không mặc, đó là một vấn đề.

Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành cầm một cái khăn tắm màu trắng, chuẩn bị thừa dịp Lục Vân xem TV, lặng lẽ trở về phòng, nhưng là đi đến một nửa, dưới chân đột nhiên bị trượt.

Ouch

“Chị không sao chứ?”

"Đừng qua......"

Diệp Khuynh Thành chữ "đây" còn chưa kịp nói ra, Lục Vân cũng đã xuất hiện ở trước mặt của nàng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái đỏ âu.

Lục Vân cũng ngây dại.



Tình huống gì?

Hắn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của chị cả, lập tức chạy tới, sau đó, liền nhìn thấy chị cả té ngã trên mặt đất.



Lục Vân ngẩn ngơ một lát, phục hồi tinh thần lại, đột nhiên bước lên ôm lấy Diệp Khuynh Thành.

“Tiểu Lục Vân, cậu......”

Diệp Khuynh Thành mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch.

Hai người mặc dù thân mật như chị em, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, Tiểu Lục Vân sẽ không phải là muốn...

Diệp Khuynh Thành cực kỳ khẩn trương.

Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng hỏi: "Trong nhà có thuốc khử trùng không?"

"...... Có, trong tủ dưới TV."

Sau khi Lục Vân ôm chị cả lên giường, lập tức xoay người ra khỏi phòng, tìm thuốc và tăm bông.

Thừa dịp này, Diệp Khuynh Thành vội vàng đem váy ngủ mặc vào.

“Đầu gối của chị bị thương, em giúp chị bôi thuốc.”

Lục Vân dùng tăm bông chấm, nghiêm túc lau vết trầy da trên đầu gối chị cả.

“Để...... chị tự mình làm đi!”

Thanh âm Diệp Khuynh Thành khẽ run rẩy nói.

Mặc dù cô đã mặc váy ngủ, nhưng váy vẫn tương đối mỏng, lấy tư thế như vậy đối mặt với Lục Vân, thật sự có chút xấu hổ.

“Đừng lộn xộn!”

Nhưng mà lúc này, Lục Vân lại quát khẽ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Khuynh Thành hơi ngẩn ra.

Sau đó, vô cùng ngượng ngùng đem đầu vùi vào trong chăn.

Xấu hổ muốn chết!

Nhưng mà.

Em trai này, hình như có chút bá đạo!

……

Đêm nay, Lục Vân ngủ rất say.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, chị cả đã đến công ty, trong phòng khách có bữa sáng chị ấy làm xong, còn để lại một tờ giấy.

“Tiểu hư hỏng, phải ngoan ngoãn ăn sáng nha!”

Phía sau vẽ một khuôn mặtvcười.

Trong lòng Lục Vân tràn đầy hạnh phúc.

Đừng thấy chị cả ở bên ngoài lạnh lùng, về đến nhà, tuyệt đối là một người chị ấm áp.

Cho nên, mình càng không thể để cho chị bị người ta ức hiếp.

Nghĩ tới đây, trong con ngươi Lục Vân đột nhiên hiện lên một tia sáng lạnh lùng, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số đặc thù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện