Nghe xong câu chuyện của người phụ nữ, trong lòng Lục Vân chỉ cảm thấy bi ai, đàn ông như vậy, thật sự là quá vô liêm sỉ.

“Cô à, cô không nghĩ tới việc báo cảnh sát sao?" Lục Vân hỏi.

"Vô dụng thôi, trước kia tôi đã báo cảnh sát một lần, lúc cảnh sát đến hòa giải, ông ta đã hứa sau này sẽ không đánh chúng tôi nữa, nhưng chờ cảnh sát vừa đi ông ta lại càng đánh nặng hơn, còn uy hiếp tôi nếu còn dám báo cảnh sát sẽ giết chết chúng tôi."

“Con gái tôi còn nhỏ như vậy, tôi thật sự sợ nó sẽ bị tổn thương, cho nên vẫn không dám báo cảnh sát, chỉ có thể chuyển nhà để tránh tên khốn kia.”

"Nhưng mà tên khốn kiếp kia quả thực là ác ma, mỗi lần đều có thể tìm được mẹ con chúng tôi, mỗi lần tìm được, lại là một trận đánh tàn bạo, hôm nay nếu không có bác sĩ Lục ở đây, tôi và Tiểu Tiểu chỉ sợ..."

Người phụ nữ khóc nức nở, lúc nhắc đến người đàn ông kia, thân thể đều sợ hãi run rẩy.

Lục Vân nện một quyền vào khung cửa, ánh mắt lạnh như băng nói: "Cô đừng sợ, chuyện này nếu bị Lục Vân tôi bắt gặp, cũng sẽ ngồi yên không lo, chuyện cảnh sát không giải quyết được, Lục Vân tôi tới giúp hai người giải quyết.”

“Không được!”

Người phụ nữ đột nhiên kéo cánh tay Lục Vân, hoảng sợ nói: "Người đàn ông kia là một tên vô lại, đi đến đâu hắn cũng hòa nhập được với đám côn đồ địa phương, chắc chắn bây giờ ông ta đang đi gọi người, bác sĩ Lục, anh đi nhanh lên, chúng tôi không thể liên lụy anh.”

Người phụ nữ vừa nói, vừa dùng sức đẩy Lục Vân rời đi, nhưng Lục Vân vẫn không nhúc nhích.

Người phụ nữ thất thanh khóc rống lên: "Bác sĩ Lục sao anh lại ngốc như vậy, đây là số mệnh của hai mẹ con chúng tôi, trốn không thoát, nhưng bác sĩ Lục anh với chuyện này không có một chút quan hệ nào, tại sao phải vất vả ở lại cùng hai mẹ con chúng tôi?"

“Tại sao?”

Lục Vân ngồi xổm người xuống, lau nước mắt cho Tiểu Tiểu, nói: "Chỉ dựa vào Tiểu Tiểu gọi tôi một tiếng anh trai, chuyện này Lục Vân tôi quản chắc rồi!"

An ủi xong cô bé, Lục Vân lại đứng dậy đối với người phụ nữ nói: "Cô với Tiểu Tiểu ở trong này đợi tôi, cho dù nghe thấy gì cũng không được đi ra, hiểu chưa?"

Nói xong hắn liền chuyển một cái ghế đi ra ngoài phòng, đóng cửa lại.

Đợi đại khái chừng mười phút.

Xa xa có bốn người đàn ông như hung thần ác sát cầm theo ống sắt, khí thế hung hăng đi về phía này.

Dẫn đầu là chồng của người phụ nữ vừa nãy tên Chu Lượng.

Chu Lượng thấy Lục Vân ung dung ngồi trên ghế, lập tức lớn tiếng quát lên: “Tên khốn mày vẫn chưa đi à, gan cũng lớn đấy!”

Có một người đàng ông trán thấp đứng bên cạnh Chu Lượng đi tới trước mặt Lục Vân nói: "Là mày vừa đụng vào anh em bọn tao đúng không, mày nói đi, muốn giải quyết như thế nào?"

Lục Vân liếc hắn một cái: "Ông là ai?”



“Tao?”

Người đàn ông trán thấp sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng cười to nói: "Ha ha, mày là người mới tới đây đúng không, ngay cả lão tử là ai cũng không biết? Hiện tại mày nghe cho kỹ, lão tử tên là Ngưu Côn, người khác tôn kính tao đều gọi một tiếng Côn ca, nhớ kỹ chưa?”

Lục Vân lắc đầu: "Không nhớ, nhưng tôi lại nhớ một cái tên là Ngưu Nhật Bỉ.

Ngưu Nhật Bỉ?

*Chữ Côn 昆 được tạo từ hai từ日:Nhật và比:Bỉ

Ngưu Côn sắc mặt nhất thời trầm xuống, mắng to nói: "Mẹ nó, tên chó má này, dám bất kính với tao, xem ra xương mày ngứa rồi!"

Nói xong liền ném một ống sắt vào đầu Lục Vân.

Đừng thấy Ngưu Côn không cao, nhưng dáng người hắn vô cùng cường tráng, sức lực vô cùng mạnh, một ống sắt này đánh xuống, tuyệt đối có thể đem đầu Lục Vân đập vỡ.

Nhưng ngay khi hắn giơ ống sắt lên, còn chưa đập trúng đầu Lục Vân, đã thấy Lục Vân một cước đá ra, trong nháy mắt liền thấy Ngưu Côn bay ngược ra ngoài hơn năm mét, quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa.

Lục Vân xách băng ghế đứng dậy, đi từng bước về phía Chu Lượng: "Xem ra bị ăn một ghế còn chưa đủ, lại muốn ăn thêm cái nữa.”

Lúc này ba người bọn họ còn đang mơ mơ màng màng, nằm mơ cũng không ngờ, Côn ca bọn họ lại yếu như vậy, bị đạp cho một cước đã bay xa năm met.

Thấy Lục Vân hướng về phía mình, trên mặt Chu Lượng lộ ra chút hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền rống to một tiếng nói: "Tiểu tử này lại dám đạp Côn ca, không đem ba huynh đệ chúng ta để vào trong mắt, nhanh lên giết chết hắn!"

Dù sao người đông thế mạnh, theo một tiếng rống to này của Chu Lượng, ba người cùng nhau giơ ống sắt nhằm về phía Lục Vân lao lên.

Lục Vân cúi người tránh thoát hai người phía trước, trực tiếp xuyên tới trước mặt Chu Lượng, giơ băng ghế trong tay lên đập vào đầu ông ta.

Bùm!

Băng ghế vỡ nát, đầu Chu Lượng cũng vỡ ra một lỗ hổng, máu chảy như trút.

Đậu má!

Một trong hai người còn lại nhanh chóng phản ứng lại, xoay người lại tiến sát về phía Lục Vân, sau đó ném ống sắt đập vào sau ót của Lục Vân, Lục Vân không quay đầu lại, nâng khuỷu tay lên về phía sau, chuẩn xác ngăn cản ống sắt lại.

Tiếp tục đi.

Bùm!

Sau đó Lục Vân dùng sức đạp một cước về phía tên côn đồ, tên côn đồ này rốt cục cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của lão đại Côn ca của bọn hắn.



Trong nháy mắt chỉ còn lại một người cuối cùng, Lục Vân chưa kịp làm gì, đã bị dọa tè ra quần, chạy trối chết.

Lục Vân nhặt một ống sắt trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Ngưu Côn nói: "Nhật Bỉ ca, thủ hạ của ông cũng tệ quá, nhưng mà ông là người đầu tiên ngã xuống cho nên ông là tên phế vật nhất.”

Chết tiệt!

Quá sỉ nhục!

Ngưu Côn đau đến nhe răng trợn mắt, nghĩ thầm tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao lại mạnh đến như vậy?

Đánh thì đánh thôi hắn còn chế giễu ông ta làm gì.

Nói xem có tức giận hay không?

Nhưng mà Ngưu Côn cũng chỉ buồn bực trong chốc lát, một lát sau trong lòng của ông ta chỉ có sự hoảng sợ.

Bởi vì.

Hắn lại nhìn thấy Lục Vân, không cần tốn nhiều sức lực liền bóp cong ống sắt trong tay, sau đó tiện tay ném sang một bên.

Mẹ kiếp!

Là quái vật!

Nói cách khác hắn đạp ông ta một cước đã là hạ thủ lưu tình, nếu hắn dùng lực như bóp nát ống sắt vừa rồi, thì phỏng chứng lục phủ ngũ tạng của ông ta sẽ nát bấy và văng ra bên ngoài.

Ngưu Côn sợ hãi run cầm cập.

“Chàng trai trẻ...... Tha cho tôi đi, nể mặt Hổ ca......”

Ngưu Côn vẻ mặt đau đớn, nhưng vẫn phải cắn răng, cầu xin Lục Vân tha thứ.

Lục Vân hơi sửng sốt: "Hổ ca? Hổ ca nào?”

"Chính là Lý Hổ, trước kia hắn là thủ hạ của Hoa Tí Long, sau đó Hoa Tí Long tự sát, hắn trở thành lão đại, hiện tại tôi làm việc dưới tay Hổ ca."

Ngưu Côn một hơi nói xong câu đó, cả người đều đau đến ngất đi, thật không dễ dàng mà.

Lục Vân vốn là muốn nói, Lý Hổ ở trước mặt tôi không là cái thá gì cả, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn để cho Ngưu Côn gọi một cú điện thoại.

"Nói cho Lý Hổ, trong vòng mười lăm phút chạy tới trước mặt tôi, thuận tiện mua một bộ giấy bút tới đây, đúng rồi, nói cho hắn biết tôi tên là Lục Vân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện