“Lục tiên sinh, anh định xử lý tiểu quỷ này thế nào?”

Trải qua một hồi kinh hoảng, Tôn Tiểu Sở chớp mắt tò mò hỏi.

Hiện tại cô đã không còn sợ hãi như vừa nãy, thậm chí còn cảm thấy quỷ đồng này có chút đáng yêu, nên đang làm mặt quỷ chọc lại nó.

“Ấu trĩ!”

Lục Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu để Tôn Tiểu Sở nhìn thấy quỷ đồng hung sát này có bao nhiêu hung ác, phỏng chừng cô sẽ không còn thấy nó đáng yêu nữa.

“Bản thân của quỷ đồng không có gì sai, chỉ là bị tà ác lợi dụng mà thôi, cho nên tôi chuẩn bị giúp nó siêu độ.”

Nói xong Lục Vân liền niệm hai câu Kinh Độ Hồn.

Tôn Tiểu Sở hưng phấn vỗ tay nói: "Được được được, tôi còn chưa nhìn thấy kinh siêu độ chân chính bao giờ, Lục tiên sinh anh nhanh lên bắt đầu đi!"

Đã kết thúc rồi.

“?”

Lúc Tôn Tiểu Sở còn chưa kịp phản ứng, màu xanh tím trên mặt quỷ đồng kia đã tan biến hết, ánh mắt hung ác lúc đầu đã không còn mà thay vào đó là sự biết ơn và cảm kích.

Lục Vân cởi phù ấn cho nó.

Trên không trung quỷ đồng ba quỳ chín lạy về phía hắn, sau đó hóa thành tàn ảnh rồi từ từ biến mất vào hư không.

"Tôi xem trong phim, đạo sĩ siêu độ vong hồn không phải đều bày tế đàn sao, sao Lục tiên sinh làm nhanh như thế được?"

Tôn Tiểu Sở cái gì cũng không có nhìn thấy thì đã độ xong rồi, chuyện này hoàn toàn không guống với trong tưởng tượng của cô.

Không đã ghiền gì cả.

“Cảnh giới đạo pháp của tôi, đã không còn cần mượn tế đàn để làm phép, còn có......”

Lục Vân cười cười, đột nhiên xoay người đập vào đầu Tôn Tiểu Sở: "Vĩnh viễn đừng nói đàn ông nhanh.”

“Tại sao vậy, Lục tiên sinh, anh vốn rất nhanh, đạp xe đạp cũng nhanh, làm gì cũng nhanh.” Tôn Tiểu Sở vô tội nói.

“……”

Sau đó hai người lại ở đỉnh núi chơi một hồi đợi những người bị thôi miên kia dần dần tỉnh táo lại.

“Hả? Hoàng Mi Đại Tiên đâu?”

Mọi người sau khi tỉnh lại đều mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra.

Tôn Tiểu Sở chạy đến trước mặt Tạ Văn, vui mừng lôi kéo tay nói: "Văn Văn cậu tỉnh rồi!"



“Ừm... Kỳ lạ, sao cảm giác hôm nay không giống lần trước, đầu hình như hơi nặng.”

“Ảo giác, nhất định là ảo giác.”

Tôn Tiểu Sở thè lưỡi đáng yêu, quay đầu nhìn Lục Vân cười.

Chuyện vừa rồi, cô sẽ không nói ra đâu, bởi vì đây là bí mật nhỏ của cô và Lục tiên sinh, bí mật nhỏ chỉ thuộc về hai người.

Lúc xuống núi, Tôn Tiểu Sở bất chấp ánh mắt u oán của Tạ Văn, dùng sức nhét cô vào chiếc Audi SUV của Đường Lỗi.

Mà bản thân Tôn Tiểu Sở, đương nhiên là vui mừng nhảy nhót ngồi lên ghế sau xe đạp của Lục Vân, hai tay ôm eo Lục Vân thật chặt.

Có lẽ, cái này gọi là tình nguyện ngồi ở trên xe đạp cười, cũng không muốn ngồi ở trong xe sang khóc!

Người qua đường bình luận: Tuổi trẻ thật là tốt, thật đơn thuần.

Trở lại Tôn gia, xa xa đã nhìn thấy ba bóng hình, bám ở trong tường viện nhìn ra bên ngoài, tựa hồ như đã chờ mong cái gì đó rất lâu rồi.

"Ba tên gian xảo này!"

Lục Vân lầm bầm một câu, thả Tôn Tiểu Sở xuống xe đạp, sau khi tạm biệt cô liền nhàn nhã đạp xe rời đi.

“Hắc hắc, cái kia...... Tiểu Sở à, con chơi với Lục tiên sinh thế nào rồi?”

Lục Vân vừa rời đi, ba người liền vội vã vọt ra ngoài, vây quanh Tôn Tiểu Sở hỏi không ngừng.

Trên mặt cô cười không ngậm được mồm.

Tôn Tiểu Sở khó được thẹn thùng nói: " Mọi người thật đáng ghét, con mới ở cùng Lục tiên sinh một buổi chiều mà thôi, có thể thế nào được cơ chứ!"

Thấy bộ dáng xấu hổ của cô, ba người nhất thời toát ra vẻ mặt cổ quái.

Đứa nhỏ điêu ngoa này, là đang...... thẹn thùng?

Hơn nữa nghe giọng nói ai oán của cô, dường như hận không thể phát triển xa hơn với Lục tiên sinh.

Nguy rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Tôn Cẩm Vinh nóng lòng hỏi: "Tiểu Sở, nói như vậy, con không ghét Lục tiên sinh sao?”

“Lục tiên sinh tốt như vậy, tại sao con phải ghét anh ấy? Mọi người thật kỳ lạ!”

“Chúng ta kỳ lạ?”

Ánh mắt ba người nhìn về phía Tôn Tiểu Sở càng thêm cổ quái.



Lúc ăn cơm trưa, người nào đó đâu phải thái độ này!

Tôn Tiểu Sở tựa hồ hiểu được suy nghĩ của ba người, liếc bọn họ một cái nói: "Lục tiên sinh rõ ràng là một đạo trưởng lợi hại, mọi người lại không nói trước cho con biết, hại con buổi trưa mất hết mặt mũi.”

“Đạo trưởng?”

Ba người sửng sốt, tiếp theo liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Tôn Cẩm Vinh và Tôn Thiên Quý dường như đang hỏi, Lục tiên sinh không phải thần y sao, sao lại biến thành đạo trưởng?

Còn Tôn Thiên Lỗi thì đang suy nghĩ, Lục tiên sinh không phải em vợ Vân Thiên Thần Quân sao, sao lại biến thành đạo trưởng?

Mặc kệ nó, cái này không trọng yếu!

Quan trọng là, Tiểu Sở có hảo cảm với Lục tiên sinh, Lục tiên sinh lại không phản cảm với Tiểu Sở, vậy là đủ rồi.

Có hai điểm này, chỉ cần sau này cho hai người nhiều cơ hội ở chung, thì nhất định có thể bồi dưỡng tình cảm.

Ha ha ha, Tôn gia chúng ta sắp cất cánh rồi.

Tôn Thiên Lỗi nhịn không được tò mò hỏi: "Con gái, có thể nói một chút con và Lục tiên sinh đã phát triển tới bước nào rồi không?"

Bốp!

Tôn Cẩm Vinh vỗ một cái vào gáy Tôn Thiên Lỗi, cả giận nói: "Anh hỏi trực tiếp như vậy làm gì, không biết cháu gái tôi xấu hổ à!"

Sau khi ông ta trừng Tôn Thiên Lỗi một cái liền quay đầu cười ha hả hỏi Tôn Tiểu Sở: "Cháu gái ngoan, cháu và Lục tiên sinh... nắm tay chưa?"

“……”

Cha già thân yêu ơi, cha hỏi cũng không trọng tâm lắm đâu nha.

Tôn Tiểu Sở gật cằm nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới cảnh Lục Vân giúp cô đuổi quỷ đồng, vì thế nói: "Lục tiên sinh có sờ con.”

“Cái gì?”

Cằm của ba người thiếu chút nữa đều rớt xuống đất.

Mới một buổi chiều, đã phát triển đến nước này rồi sao?

Lục tiên sinh nhìn cũng là một người rất đứng đắn mà!

Tôn Cẩm Vinh sau khi kịp phản ứng, vuốt râu cười to nói: "Sờ tốt lắm, sờ tốt lắm, ha ha, Tiểu Sở à, cháu gái ngoan của ta, sau này cháu phải giả bộ thục nữ một chút, ngàn vạn lần đừng để Lục tiên sinh nhìn ra cháu điêu ngoa tùy hứng, có biết hay không?"

“Ông nội! Có ai nói cháu gái mình như vậy không? Người ta vốn là thục nữ mà, đâu cần giả bộ.”

“Khụ khụ...... Đúng đúng đúng, con vốn là rất thục nữ...... Có thể buông râu của ông ra không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện