A a a a!

Cả Thiên Đãng Sơn đều quanh quẩn tiếng thét chói tai hưng phấn của Tôn Tiểu Sở.

Cô ngồi trên xe đạp của Lục Vân, thật sự giống như ngồi trên tên lửa, sườn dốc cũng nhẹ tênh mà đi lên không tốn chút sức lực.

Hơn nữa điểm thần kỳ nhất chính là, rõ ràng trên mặt đất có nhiều tảng đá như vậy, rõ ràng cưỡi nhanh như vậy, nhưng Tôn Tiểu Sở lại không cảm giác được một chút xóc nảy.

Lục tiên sinh quả nhiên là lão tài xế kỹ thuật lái xe cao siêu, quả thực quá lợi hại.

Tôn Tiểu Sở mở cờ trong bụng.

Trong nháy mắt đi tới giữa sườn núi, nơi này có một cái bãi đỗ xe, bên trong đã có mấy chục chiếc đã đỗ ở đây, người cũng dần dần nhiều.

Bọn họ đều là thành kính đến nghe Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.

Lục Vân dừng xe đạp lại.

Dẫn tới không ít người đi đường đưa mắt tới.

Người thanh niên này này trâu bò thật, đường núi dốc như vậy, lại đạp xe đạp đi lên, trên xe lại còn chở một cô bé nữ sinh trung học.

Thanh niên bây giờ vì muốn bạn gái vui vẻ, đều liều mạng như vậy sao?

Tuổi trẻ thật là tốt!

Mặc dù Tôn Tiểu Sở vẫn chưa chơi chán, nhưng không còn cách nào khác, nửa sau đoạn đường núi có người trông coi, quy định tất cả mọi người phải đi bộ, để thể hiện sự tôn trọng với Hoàng Mi Đại Tiên tôn kính.

Cho nên Tôn Tiểu Sở chỉ có thể xuống xe, sửa sang lại mái tóc rối của mình một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn lưu lại một tia kích thích.

Hai người đợi một hồi lâu, Audi SUV của Đường Lỗi mới chạy đến bãi đỗ xe giữa sườn núi.

Sau khi ra khỏi xe.

Ánh mắt ba người nhìn về phía Lục Vân, giống như đang nhìn quái vật.

Bọn họ vừa rồi là trơ mắt nhìn, Lục Vân chở Tôn Tiểu Sở, vứt xe Audi SUV của bọn họ ở phía sau, chuyện này quả thực có hơi hư cấu.

Tạ Văn chạy tới lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tôn Tiểu Sở hỏi: "Tiểu Sở, vừa rồi cậu cảm thấy thế nào?”

“Rất kích thích, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng lại không có cảm giác khó chịu như ngồi tàu lượn siêu tốc, tóm lại rất thoải mái." Tôn Tiểu Sở không thể nào miêu tả hết cảm xúc của mình lúc này.

Vẻ mặt Tạ Văn càng thêm hâm mộ nói: "Tớ cũng muốn ngồi một lần.”

“Không được không được, Lục tiên sinh hôm nay chỉ có thể chở một mình tớ, cậu chờ lần sau đi!”



“Hừ, quá đáng! Cậu có còn là bạn thân của tớ nữa hay không?”

Tạ Văn u oán nhìn Tôn Tiểu Sở, đưa tay chọc chọc người Tôn Tiểu Sở, hai cô gái náo loạn một hồi mới dừng lại.

Đường Húc chạy đến trước mặt Lục Vân, sùng bái nói: "Anh trai, anh ngầu quá, có thể cho em mượn xe đạp của anh một lát không, chỉ một lát thôi.”

Anh trai Đường Húc là Đường Lỗi tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng tiểu tử này vẫn rất ngoan, cho nên Lục Vân chỉ hơi do dự một lát, liền gật đầu.

“Có thể cho cậu mượn chơi một lát, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, chiếc xe bảo bối này của tôi biết nhận chủ, cậu cưỡi nó thì cũng đừng quá thất vọng đấy.”

“Được, cảm ơn anh.”

Đường Húc kích động không thôi cưỡi lên xe đạp, nhưng đạp trái đạp phải, cho dù là dùng hết sức từ lúc bú sữa đến giờ, cũng không đạp ra cảnh tượng trong tưởng tượng của cậu ta.

Đây là một chiếc xe đạp bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thật sự là kỳ quái!

Chẳng lẽ chiếc xe đạp này thật sự biết nhận chủ?

Đường Húc thử vô số lần, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn từ bỏ, chiếc xe đạp quỷ dị này, cậu quả thật không khống chế được.

Đường Húc nào có biết, chiếc xe đạp này kỳ thật là một pháp khí, chỉ có rót chân khí vào nó mới có thể phát huy ra hiệu quả, không có chân khí nó chỉ là một chiếc xe đạp bình thường mà thôi.

Hai nữ sinh nhìn thấy một màn như vậy, càng thêm sùng bái Lục Vân.

Xem ra thật sự chỉ có Lục tiên sinh, mới có thể cưỡi được tốc độ như vậy.

Xong rồi xong rồi, trái tim thiếu nữ rơi vào tay giặc rồi!

Đang!

Đúng lúc này, đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng chuông đồng, vang vọng khắp Thiên Đãng Sơn.

Vẻ mặt Đường Húc uể oải nhìn về phía đỉnh núi nói: "Hoàng Mi đại tiên sắp bắt đầu tụng kinh rồi, chúng ta mau đi lên đi!"

“Ừ, Lục tiên sinh cũng đi cùng chúng tôi đi, rất thần kỳ." Tôn Tiểu Sở kéo cánh tay Lục Vân nói.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, vậy thì đi xem đi!

Lục Vân khẽ gật đầu, trong ánh mắt lại hiện lên một tia cảnh giác.

Ngoại trừ Đường Lỗi thì ba người còn lại Lục Vân đều nhìn thấy trên mặt bọn họ có một luồng sát khí, cho thấy cả ba người này đều đã nghe qua Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.

Hắn muốn xem vị Hoàng Mi Đại Tiên kia rốt cuộc là nhân vật phương nào.

Đi theo đám người, mấy người Lục Vân đi bộ lên núi.



Đỉnh núi.

Đứng sừng sững là một tòa đạo quán cũ kĩ.

Chỉ thấy một lão đầu khô gầy mặc đạo bào ngồi xếp bằng trong đó, ông ta nhắm mắt lại, điểm chú ý chính là hai hàng lông mày màu nâu vàng trên mặt ông ta cực dài, giống như rèm cửa rủ xuống.

Trách không được gọi là Hoàng Mi Đại Tiên.

Lục Vân lần đầu tiên nhìn thấy vị Hoàng Mi Đại Tiên này, cũng cảm giác được trên người ông ta tản ra một loại khí tức quỷ dị, rất âm u, hoàn toàn không giống với đạo sĩ bình thường.

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác cá nhân của Lục Vân.

Mà mọi người chung quanh, thì vô cùng thành kính tôn vị Hoàng Mi Đại Tiên này thành tiên nhân.

“Các vị, ngồi đi.”

Một lát sau, Hoàng Mi Đại Tiên chậm rãi mở mắt, thanh âm của ông ta có một loại năng lượng kỳ lạ, giống như thôi miên người khác, làm cho người nghe cảm giác rất an tâm.

Nhưng càng như thế, Lục Vân lại càng cảm thấy không thích hợp.

Mọi người ngồi trên mặt đất.

Hoàng Mi Đại Tiên cũng không nói nhảm, trực tiếp mở kinh văn bắt đầu tụng, thanh âm càng nghe càng giống như đang thôi miên.

Mọi người yên lặng lắng nghe, rất nhanh liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Điểm này có thể ngay cả chính bọn họ cũng không ý thức được, còn tưởng rằng vẫn đang lắng nghe kinh văn của Hoàng Mi Đại Tiên.

Cũng khó trách Tạ Văn từng nói, lúc Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh, có một loại ma lực rất đặc biệt, làm cho người ta đắm chìm quên đi phiền não.

Nếu như vậy vẫn còn không quên phiền não thì mới thật sự là có vấn đề..

Lục Vân tuy rằng cũng nhắm mắt lại, nhưng trên mi tâm của hắn không hiện lên một vòng ánh sáng màu xanh nhạt như mọi người.

Đạo thuật - Pháp Huyền Chân Nhãn!

Trong tầm mắt hắn.

Chỉ thấy một đứa bé trai trên trán hiện lên hai màu xanh tím, khuôn mặt trắng bệch, từ phía sau Hoàng Mi Đại Tiên chậm rãi bay lên, hai mắt mở to khiến cho tròng mắt như lồi ra bên ngoài.

Lục Vân thấy tình hình này, không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.

Đây là......

Quỷ đồng Hung Sát!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện