Thứ ba.

Phòng đấu giá Đông Chính.

Chớp mắt một cái, người người nhốn nháo, không còn chỗ ngồi.

Loại rầm rộ này phỏng chừng chỉ có ở hiện trường buổi biểu diễn của siêu sao Thiên Vương Chu Kiệt Côn, mới có thể xuất hiện.

Vân Lộc đại sư, chính là thiên vương siêu sao của giới thư họa.

Liễu Yên Nhi thất kinh nói nói: "Tiểu Lục Vân, vị trí này, sao em cướp được thế?"

Hôm qua lúc cầm vé từ tay Lục Vân, Liễu Yên Nhi bởi vì quá mức kích động, cho nên không có chú ý tới chỗ ngồi số.

Cho đến hôm nay, lúc đến hiện trường mới phát hiện, đó là chỗ ngồi vị trí Trung Quốc tâm cho khách vip.

Bất luận là ánh sáng, tầm nhìn, hay là độ thoải mái của ghế ngồi, đều điều chỉnh đến tốt nhất.

Trước kia người ngồi ở vị trí này, đều là đại gia trong giới thư họa giới đỉnh đỉnh nổi danh sưu tầm, người bình thường căn bản không đủ tư cách ngồi ở chỗ này.

Liễu Yên Nhi đã có thể cảm nhận được có vô số ánh mắt hướng về phía cô, anh mắt dò xét nghi hoặc, cô rốt cuộc là danh gia nổi tiếng nào.

Lục Vân cũng bình tĩnh nói: "Có thể là vận khí cức chó của em tốt!”

“Tên quỷ này, lừa ai đấy?”

Liễu Yên Nhi lườm hắn một cái: "Cậu có vận khí này thì đi mua vé số đi.”

Vận khí tốt đến mức mua được hai chiếc ghế liền tốt nhất, Liễu Yên Nhi mới không tin, hơn nữa cô nghe nói, hàng ghế này đều do phòng đấu giá đặt ra, căn bản không bán.

Lục Vân nhất định là đang nói dối.

Nhưng đối mặt với nghi vấn của Liễu Yên Nhi, Lục Vân chỉ cười cười, không nói gì.

Liễu Yên Nhi cũng không có cách nào với hắn, chỉ có chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, lại kéo hắn lên giường tỉ mỉ thẩm vấn.

Giờ phút này, hàng ghế bên dưới cùng, đang có mấy ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm hai bóng lưng bọn họ.

Chính là những người tham gia triển lãm hiện vật của Hàn lão tối hôm trước, bị Lục Vân đắc tội.

Chu Vinh hừ lạnh nói: "Ngồi ở vị trí trên, cũng không thấy nóng mông à, hừ!"

Nói xong hắn xê dịch mông, bởi vì cái ghế hắn ngồi có hơi cứng quá.

Cái ghế rác rưởi này, còn có đinh dài?

“Các vị......”

Lúc này, người chủ trì lên đài, làm một hồi các tục tệ mở màng, sau đó liền bắt đầu triển lãm vật phẩm đấu giá.



Mấy kiện vật phẩm đấu giá phía trước đều là hang tép riêu, mọi người cũng không cảm thấy hứng thú, tất cả mọi người đang chờ đợi kiện vật áp trục cuối cùng kia.

Rốt cục, trải qua vài vòng đấu giá vật làm nền, người chủ trì nói: "Tiếp theo là đấu giá vật phẩm mà mọi người đã chờ mong từ lâu, tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư."

Rào!

Toàn trường sôi trào.

Những người sưu tầm tranh chữ cuồng nhiệt kia đã bắt đầu ngứa tay khó nhịn, nhịn không được muốn giơ bảng kêu giá.

Chỉ thấy một cô gái ăn mặc gợi cảm mát mẻ bưng vật phẩm đấu giá đi lên đài.

Người chủ trì cố ý thừa nước đục thả câu nói: "Chắc hẳn tất cả mọi người rất tò mò, tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư rốt cuộc là gì, tôi nghĩ, chờ mọi người nhìn thấy tác phẩm này thời điểm, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc."

“Mc đừng nói nhảm nữa, mau cho chúng tôi xem đi!”

Mọi người kêu lên.

MC cười cười, lại kéo dài thời gian một hồi, thấy tất cả mọi người đã không nhịn được nữa, mới để cho cô gái gợi cảm xốc tấm vải đỏ lên.

Vật phẩm đấu giá rốt rốt cuộc cũng hiện ra trước mặt mọi người.

Nhưng mà, khi mọi người nhìn thấy bức tranh này, cũng không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người.

Tác phẩm đích thật là xuất phát từ tay Vân Lộc đại sư, nhưng mà......

“Đây không phải là Hùng Ưng Tê Thụ Đồ sao?" Lập tức có người nhận ra.

Cô gái gợi cảm triển lãm ra, chính là Hùng Ưng Tê Thụ Đồ đã xuất hiện rất lâu trước đây rồi.

"Rõ ràng là một bức tác phẩm cũ, sao có thể nói là tác phẩm mới? Phòng đấu giá Đông Chính cũng bắt đầu giở trò rồi à?"

“Đây là hành vi lừa gạt, thật quá đáng!”

“Hừ, mặc dù rất khó chịu, nhưng bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này, tôi quyết định mua rồi.”

Mọi người nhao nhao biểu lộ ra tâm tình bất mãn.

Bọn họ không phải bất mãn với Hùng Ưng Tê Thụ Đồ, mà là cảm thấy bất mãn với hành vi lừa gạt này của phòng đấu giá Đông Chính.

Bởi vì cho dù phòng đấu giá không giở trò với tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư, bọn họ cũng sẽ đến cổ vũ.

Nhưng rõ ràng nói là tác phẩm mới, lại lấy ra một bức tranh cũ, cái này có chút đùa bỡn tình cảm mọi người.

Là một fan hâm mộ trung thành của Vân Lộc đại sư, chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng.

Mà khi Hàn lão nhìn thấy bức tranh này, trong lòng lại đột nhiên run lên.



Bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này không phải bị mình cất giữ sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Chẳng lẽ bức mình sưu tầm kia là đồ dỏm?

Hay là nói, nhà mình bị trộm?

Hàn lão nhất thời sinh lòng bất an.

Nhưng mà, đối mặt với sự tức giận của đông đảo khách mời, người dẫn chương trình lại không hoảng hốt, cười nói: "Mọi người đừng nóng vội, bức tranh này đích thật là “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ”, nhưng cũng đúng là tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư.”

“Có ý gì?" Mọi người khó hiểu.

“Chẳng lẽ các vị không phát hiện bức Hùng Ưng Tê Thụ Đồ này có gì khác với trước kia sao?”

Lời nói của người dẫn chương trình khiến mọi người như có điều suy nghĩ, nhao nhao mở to hai mắt nhìn về phía bức tranh kia.

“Tôi nhìn ra rồi, là ấn ký màu đỏ trên đỉnh đầu Hùng Ưng, không thấy nữa.”

Mọi người vừa nghe, phát hiện quả thật như thế.

Bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này, kỳ thật ở trên mạng lưu truyền qua rất nhiều ảnh chụp, cho nên đại bộ phận người yêu thích thư họa đều đã thấy qua.

Lúc này vật phẩm đấu giá trong tay cô gái gợi cảm, quả thật có chỗ không giống với lưu truyền trên mạng.

Người dẫn chương trình nói: "Như mọi người thấy, bức tranh này, thực ra là phiên bản chính xác hơn của "Hùng Ưng Cư Thụ Đồ".

“Bởi vì ấn ký màu đỏ lúc trước là một sai lầm, Vân Lộc đại sư cảm thấy không thể qua loa như vậy, vì vậy lại vẽ lại một bản.”

“Giải thích như vậy, trong lòng mọi người thoải mái hơn nhiều.”

“Tôi đã nói rồi, phòng đấu giá Đông Chính có rất mạnh, căn bản không cần phải lăng xê để nổi tiếng.”

“Kỳ thật ta đã sớm cảm thấy ấn ký màu đỏ phiên bản trước có chút kì quặc, quả nhiên không phải chủ ý của Vân Lộc đại sư.”

"Vân Lộc đại sư thật là người có trách nhiệm, vì trấn an những fan hâm mộ này, còn cố ý vẽ lại một phiên bản, tôi sẽ hâm mộ Vân Lộc đại sư cả đời."

“Đúng đúng đúng, Vân Lộc đại sư chính là thần tượng của tôi.”

Lục Vân nói nhỏ: “Không cần đâu.”

Liễu Yên Nhi khi nghe mc nói xong thì kích động ôm lấy cổ Lục Vân nói: "Thật sự bị chị nói trúng rồi, Tiểu Lục Vân, mau khen chị đi.”

Lục Vân vừa cười vừa nói: "Chị Yên Nhi thật giỏi.”

Hoàn toàn ngược lại với hai người bọn họ, là mấy người ngồi ở dãy cuối cùng sắc mặt đang đen như cái đít nồi.

Nhất là Chu Vinh, sắc mặt quả thực so với ăn shit còn khó coi hơn.

Đêm hôm đó hắn còn khoa tay múa chân nói gì mà thời gian suy thoái của cuộc đời Vân Lộc đại sư.., ngay cả Hàn lão cũng khen hắn là giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư, không nghĩ tới, hôm nay lại bị mất mặt như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện