“Cố Chiêu, trong lòng ngươi giữ chữ “Tình” này, chắc thấy nặng lắm nhỉ?”

Biên tập: Chúi

Cố Chiêu đó giờ tàn ác lắm.

Mặc kệ Thiếu chủ Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm rốt cuộc là Trì Ẩm thật hay là Đông Phương Kích giả dạng thì mâu thuẫn giữa hắn và Thiên Thủy Minh đất Thục vẫn luôn là sự thật, nên khi Thẩm Độc lấy thân mình mạo hiểm xâm nhập địa bàn của Thiên Thủy Minh để cứu Diêu Thanh, nhất định Cố Chiêu sẽ đến.

Vừa có thể làm Thiên Thủy Minh suy yếu, vừa có thể bán nhân tình cho Thẩm Độc, tội gì không làm? Cơ mà nói lật mặt là lật mặt ngay, cũng là Cố Chiêu đây không cần bàn cãi.

Một giây trước còn nói nói cười cười với người ta, cứ như quan hệ với Thẩm Độc tốt đẹp lắm ấy, ngay sau đó nhẹ nhàng nhấc tay lên khẽ vẫy.

Đám người áo đen bịt mặt xung quanh tức thì vọt lên, nhoắng cái xách Thẩm Độc từ dưới đất lên.

Y vốn đã bị thương không nhẹ, trong người còn trúng độc, thoáng chốc ngất xỉu, lúc mở mắt ra tỉnh lại, lọt vào tầm nhìn là đỉnh màn sạch sẽ, gió từ bên ngoài thốc vào, thổi cho hoa văn lá trúc thêu bên trên nhẹ nhàng tung bay, nhìn y như thật.

Trong phòng vấn vương mùi trà.

Thì ra Cố Chiêu đang ngồi bên bàn pha trà.

Đây không phải nơi Thẩm Độc biết.

Mỗi một nơi trong phòng đều được trang trí vô cùng lịch sự tao nhã, mỗi một món đồ trang trí đều được đặt gọn gàng ngăn nắp, toát lên cảm giác kỷ luật tự giác và nghiêm túc cẩn thận, cầm kỳ thi họa mùi mực thơm nồng, kiếm treo trên tường mang đến cho người ta cảm giác siêu phàm lẫm liệt.

Y nhấc người ngồi dậy, nhìn cũng chả thèm nhìn, đi thẳng tới bên cửa sổ đẩy cánh cửa chạm trổ ra, trong nháy mắt nhìn thấy cảnh vật bên ngoài y lâm vào ngỡ ngàng lạnh lẽo.

Thì ra y đang ở trong một tòa nhà cao tầng nằm trên núi, nhìn xuống dưới là những dãy nhà cửa lầu các dày đặc kéo dài, nằm giữa cây cối xanh mướt và sương mù lúc ẩn lúc hiện, nhìn như chốn tiên cảnh.

Phóng tầm mắt ra xa hơn là vùng màu lam đậm vô tận.

Trong không khí mang theo hơi nước từ biển cả, ẩn ẩn hiện hiện, tạt vào mặt làm Thẩm Độc bỗng dưng nhớ về 5 năm trước, mình đến Bồng Sơn đánh với Cố Chiêu một trận, cũng ngửi thấy cái mùi này.

Thoáng cái đã qua năm năm rồi.

Y vịn tay lên bệ cửa sổ, cơ thể đã được băng bó vết thượng cẩn thận khẽ lung lay, có chút ngẩn ngơ: “Ngươi nói xem, nếu năm đó ta đâm chết ngươi thì hôm nay sẽ ra sao?”

“Ngươi không giết được đâu.” Cố Chiêu nhìn nước trà xanh nhạt xoáy tròn trong chén sứ trắng, không để ý tí nào. “Ai bảo ngươi mềm lòng? Làm người tốt, lúc nào ngươi cũng bị bắt nạt; làm ngươi xấu, ngươi lại chẳng đủ quyết tâm tàn nhẫn.”

Thẩm Độc nghe rồi không nói gì.

Y cứ đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cố Chiêu không ngoảnh đầu nhìn chỉ nói: “Bên ngoài gió lớn, ngươi nên đóng cửa ngoan ngoãn vào đây ngồi đi. Nhỡ bị người bên dưới đi ngang qua nhìn thấy thì không ổn đâu, nếu để Bồng Sơn phát hiện đại ma đầu đang ở đây, e rằng ngươi chết không có chỗ chôn.”

Bồng Sơn.

Nơi này là Bồng Sơn.

Thẩm Độc ngẫm nghĩ, nghe lời đóng cửa sổ, quay trở về, giữa lúc hoạt động đụng tới vết thương bèn giơ tay đè lên, nói: “Cố Chiêu ngươi gan phết đấy, dám đưa ta về tông môn của ngươi.”

Chén trà rót đầy bảy phần đặt trên bàn.

Thẩm Độc đi tới cạnh bàn định bưng chén trà lên.

Nhưng không ngờ y còn chưa kịp thò tay ra, bàn tay Cố Chiêu đã đặt lên chén trà, nâng mắt thản nhiên nhìn y một cái: “Kẻ vừa trúng độc vừa bị thương sắp chết đến đít rồi đừng phí phạm trà ngon của ta.”

Nói xong thì gọi với ra ngoài cửa: “Thông bá, bảo người bưng thuốc vào đây.”

Bên ngoài vang lên tiếng đáp “Vâng” trầm trầm, ngay sau đó có tiếng bước chân rời đi nhẹ đến mức gần như không nghe thấy gì, tay Thẩm Độc vẫn còn dừng giữa không trung, lúc này lông mày xoắn lại.

Y nhìn chằm chằm Cố Chiêu lâu thật lâu: “Có ý gì?”

“Ý gì là ý gì?”

Khóe môi Cố Chiêu treo nụ cười, vẫn ung dung nhìn y, ngón tay thon dài thả lỏng, nhẹ nhàng nâng chén trà nhấp một ngụm rồi mới đặt xuống.

Thẩm Độc hỏi: “Diêu Thanh đâu?”

Cố Chiêu nói: “Yên tâm, không chết được, cũng không ở Bồng Sơn. Theo ta thấy, hiện tại Bồng Sơn chết nhiều người thế, tất nhiên không đội trời chung với Yêu Ma đạo ngươi, chắc giờ Diêu hữu sứ của ngươi đang bận sứt đầu mẻ trán, ốc còn không mang nổi mình ốc.”

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Cố Chiêu không mua bán lỗ vốn bao giờ, nhìn như giúp bạn, nhưng sau lưng luôn luôn ẩn giấu mục đích khác.

Điều này Thẩm Độc biết nhưng không thể trách.

Chẳng qua bây giờ, cảm giác khó chịu trong lòng y đạt đến đỉnh điểm, làm cho giọng nói toát lên sự trào phúng không thèm che đậy: “Bởi thế nên giờ ta mới ở đây. Xem ra, hiện tại Cố Thiếu Sơn muốn lấy một cái lông gà làm quân lệnh, tọa sơn quan hổ đấu (1).

“Ngươi sai rồi.” Cố Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ cười: “Thẩm Đạo chủ thế này, sao mà xem như một cái lông gà được? Rõ ràng Cố mỗ đang hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu. (2)

(1) Ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau.

(2) Lợi dụng thiên tử sai khiến chư hầu.

“Kẽo kẹt.”

Hắn vừa nói xong, cửa bị đẩy ra.

Một đứa nhóc đầu còn để chỏm đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một khay trà, bên trên đặt một cái bát nhỏ, trong bát đựng nước thuốc nâu nhạt, chẳng nói chẳng rằng chỉ đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.

Ánh mắt Thẩm Độc dừng trên người đứa nhóc hồi lâu, thẳng đến khi nó ra khỏi cửa, bóng dáng khuất dần sau cánh cửa từ từ khép lại, y mới thu tầm mắt, tiếp tục nhìn Cố Chiêu: “Ta hôn mê mấy ngày?”

“Năm ngày.”

Cố Chiêu bưng bát thuốc, cầm thìa khuấy, nhìn hơi nóng bốc lên, thản nhiên thổi thổi.

Thẩm Độc nhướng mi: “Ta bị trọng thương còn thêm trúng độc đặc chế, vốn không thể sống quá năm ngày, lẽ ra hai ngày trước ta phải chết rồi.”

“Thế nên sao bây giờ ngươi không mau quỳ xuống cảm ơn ta đi?” Động tác trên tay Cố Chiêu dừng lại, nghe Thẩm Độc nói thế, chỉ nở nụ cười ngẩng đầu nhìn y: “Bồng Sơn gần biển, trong biển có một loại dược liệu đặc biệt tên là “Băng trùng”, có thể tạm áp chế độc tính trong cơ thể, tốt xấu gì cũng kéo dài cái mạng chó của ngươi được thêm vài ngày. Thẩm Độc, ông trời chiếu cố lắm mới cho ngươi gặp được một người tốt bụng nhân từ thiện lương như ta đấy.”

“Người tốt?”

Đây e rằng là lời nói dối và chuyện cười bự nhất giang hồ mất.

Thẩm Độc không định cười đâu, nhưng thực sự không nhịn nổi, chỉ đành vịn lên mép bàn ngồi xuống, cơ thể run rẩy cười thành tiếng.

Cười đến mức khóe mắt ứa nước.

Mãi lâu sau mới cười xong.

Sau đó lại nhìn Cố Chiêu đang ngồi đối diện bưng chén thuốc nhìn y, trong mắt thế mà nhiều thêm nét thương hại khó hiểu, chỉ nói lời sâu kín: “Cố Chiêu, trong lòng ngươi giữ chữ “Tình” này, chắc thấy nặng lắm nhỉ?”

Một câu rất khẽ.

Thậm chí chỉ như nói mớ.

Nhưng trong nháy mắt câu này thốt ra, trong nháy mắt chữ ấy xuất hiện, mọi động tác của Cố Chiệu khựng lại, ngay sau đó tất cả thuốc trong bát nhoắng cái “Rào rào” hất hết lên mặt lên người Thẩm Độc!

Thuốc hơi nóng.

Mùi thuốc đông y chan chát.

Mặc dù Thẩm Độc đoán được Cố Chiêu sẽ có phản ứng gì nhưng không thể ngờ kẻ chịu thiệt thòi lại là mình, bất chợt ngẩn người, quên mất phải lau dọn đống bừa bộn trên người, chỉ biết nhìn Cố Chiêu.

Rất ít khi Bồng Sơn đệ nhất tiên thất lễ.

Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, khi hắn xuất hiện luôn mang đến cho người ta cảm giác tao nhã, dáng vẻ xuất trần tiên khí, dù núi lở cũng không thể khiến hắn biến sắc.

Nhưng vẻ mặt vừa rồi khi hất bát thuốc lên người Thẩm Độc không phải giả vờ.

Nhưng Cố Chiêu lại làm như chẳng có gì, dưới ánh nhìn chằm chặp đột nhiên làm hắn căm ghét của Thẩm Độc, tiện tay vứt bát thuốc trống không lên bàn, sau đó đứng dậy lấy một chiếc khăn gấm trắng muốt cẩn thận lau sạch thuốc dính trên đầu ngón tay mình.

Thẩm Độc chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Sau đó nghe thấy giọng nói của hắn bình tĩnh lạnh nhạt đến mức không hề có xáo trộn cảm xúc: “Thông bá, mang chén thuốc khác vào đây.”

Bên ngoài lại có tiếng bước chân bỏ đi.

Thẩm Độc ngồi im không nhúc nhích.

Cố Chiêu chăm chú lau xong ngón tay mình mới xoay người lại đứng trước mặt Thẩm Độc lau mặt, cổ, và cả dấu vết loang lổ trên vạt áo y.

Một lát sau có người bưng thuốc đi vào.

Trên người Thẩm Độc cũng đã được lau khô ráo sạch sẽ.

Cố Chiêu bèn ném khăn gấm đi, bưng thuốc đưa thẳng cho Thẩm Độc.

Thẩm Độc ngẩng đầu quan sát vẻ mặt không chút thay đổi của hắn, không nhận.

Cố Chiêu “Hừ” cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không tự cầm lấy mà uống thì ta chẳng ngại đích thân dùng miệng đút cho ngươi đâu.”

“…”

Lần này sau một lúc nhìn hắn lâu ơi là lâu, cuối cùng Thẩm Độc đưa tay ra nhận.

Thuốc đắng lắm, y uống chậm vô cùng.

Cố Chiêu đứng nhìn y uống hết nửa bát rồi chả muốn nhìn nữa, xoay người giật cửa bước ra ngoài.

Thông bá đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện