Nghe thấy tiếng động, người đàn ông đang tựa lưng vào cửa nghiêng người sang. Đèn cảm biến sáng từ đây đến cửa thang máy, ánh sáng và bóng tối đổ xuống một bên khuôn mặt hắn làm nổi bật hàng lông mi dài rậm và hình xăm chữ "Hữu" màu lục lam sáng rỡ bên sườn cổ.

Tiếng lộc cộc của giày da va chạm với sàn nhà, hắn hoàn toàn xoay người lại, một bó hoa tulip màu tím trong ngực áo âu phục lọt vào tầm mắt Hoắc Hữu Thanh.

Kể từ khi họ giấu diếm nhau và trở thành bạn bè giả ở thời không hai mươi bảy tuổi thì Đới Diệc Tân rất ít khi mặc vest và thường ăn mặc giống với Đới Nguyên hơn. Nhưng hôm nay hắn lại mặc vest, tóc cũng được vuốt ra sau, lông mày cao và đôi mắt sâu lộ rõ hoàn toàn trước mắt người khác.

Đôi mắt màu hổ phách thật sâu nhìn chằm chằm người trong phòng. Hắn mím môi cười, khóe môi nhếch lên hạ xuống, vô tình toát ra sự không đứng đắn, nhưng dường như hắn không hề hay biết, ánh mắt hắn vẫn thông thấu. Hắn đưa bó hoa tulip màu tím cho Hoắc Hữu Thanh.

Hoắc Hữu Thanh không nhận, một tay y giữ cửa: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi nhớ em." Một lời của Đới Diệc Tân dường như mang hai nghĩa. Hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh đầy ôn nhu: "Em không nhớ tôi sao?"

Sự đáp lại của Hoắc Hữu Thanh là mím chặt môi dưới. Y hận Đới Diệc Tân trước mặt này. Đúng vậy, y hận Đới Diệc Tân ở thời không hai mươi bảy tuổi. Bởi vì, cho dù Đới Diệc Tân có bị đối xử tệ bạc như thế nào thì cũng không liên quan đến y, những chuyện đó không phải do y làm, nhưng Đới Diệc Tân lại trở thành ngọn nguồn cho cuộc đời bi thảm của y.

Chỉ vì Đới Diệc Tân yêu y, nên hắn đã hủy hoại cuộc đời y.

Đới Diệc Tân nhận lại sự im lặng nhưng hắn không quá quan tâm, như thể hắn đã quen với nó. Hắn bước lên một bước, Hoắc Hữu Thanh buộc phải lùi lại một bước sau cánh cửa. Y phát hiện bản thân mình sợ hãi Đới Diệc Tân từ trong tiềm thức. Y hít sâu một hơi, đột nhiên duỗi tay ra tay nắm cửa.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Vài giây sau, y nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Đới Diệc Tân gọi mình qua cánh cửa.

Hắn gọi y: "Hữu Hữu, mở cửa."

Hoắc Hữu Thanh không nhúc nhích người mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Y lùi lại vài bước, quay người chạy vào phòng khách lấy điện thoại. Vừa mở khóa màn hình, một luồng hơi nóng như thiêu đốt phả vào gáy y, kèm theo mùi thơm của hoa tulip.

Đới Diệc Tân ôm y từ phía sau, cằm đặt trên vai y. Vì chênh lệch chiều cao nên y hoàn toàn lọt thỏm vào trong vòng tay của hắn.

"Gọi cảnh sát đấy à?" Đới Diệc Tân hỏi y bằng chất giọng ấm áp.

Hoắc Hữu Thanh siết chặt tay, dùng cùi chỏ đẩy mạnh về phía sau. Dây dưa với Đới Diệc Tân mấy năm nay, y được đối phương tự tay chỉ dạy. Lúc Đới Diệc Tân nói hắn sợ khi mình không ở bên cạnh thì Hoắc Hữu Thanh sẽ bị tổn thương nên hắn đã tự tay dạy Hoắc Hữu Thanh phòng vệ.

Một đấm, một đá, không nương tay.

Dù có vậy nhưng người không đủ sức.

Khi bị đè lên ghế sô pha, thái dương của Hoắc Hữu Thanh đã ướt đẫm. Y không đánh nhau rất lâu rồi, cộng thêm việc ngủ không ngon nên cơ thể hoàn toàn không chịu nổi, lồng n.gực phập phồng, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt tràn đầy hận thù, sáng đến lạ.

Đến giờ này rồi thì không cần phải làm bộ.

Khống chế được y, Đới Diệc Tân mở hai cúc áo vest và đặt bó hoa tulip màu tím mà hắn mang đến lên bàn.

Đối diện với ánh mắt thù hận ấy, hắn lại khẽ cười, đôi môi hắn hôn từ tai xuống cằm Hoắc Hữu Thanh. Hắn liế.m đi mồ hôi trên mặt, đầu lưỡi liế.m khuôn mặt trắng nõn đến đỏ bừng.

Hắn ôm cổ Hoắc Hữu Thanh, vẫn là chất giọng ôn nhu ấy: "Sao không tiếp tục giả bộ mất trí nhớ?"

Hoắc Hữu Thanh nhắm mắt lại như chìm vào giấc ngủ say, nhưng lông mày nhíu lại và đôi mi run rẩy cho thấy chủ nhân của nó đang rất kiềm chế. Hắn nghe Đới Diệc Tân đầy dối trá hỏi mình, đôi lông mày nhướng lên thể hiện sự giận dữ và đôi môi mím lại vì phẫn nộ: "Sau đó tiếp tục chơi trò mèo và chuột với anh?"

Mục đích của Đới Diệc Tân hiển nhiên là không nằm ở câu trả lời của Hoắc Hữu Thanh, hắn chỉ đang tìm cơ hội để làm đối phương mở miệng mà thôi. Một nụ hôn sâu khiến đầu lưỡi của Hoắc Hữu Thanh tê dại, y chưa bao giờ tập thành thói quen với nụ hôn của Đới Diệc Tân, mà Đới Diệc Tân lại rất thích hôn, hắn thích hôn Hoắc Hữu Thanh ở mọi nơi.

Đầu lưỡi giống như một dụng cụ y tế trong tay nha sĩ, kiểm tra cẩn thận tình trạng khỏe mạnh của từng chiếc răng. Giống như rắn, nó đưa lưỡi của mình vào miệng đối phương, rồi dẫn dụ đầu lưỡi của đối phương đến môi của mình, tạo ảo giác rằng Hoắc Hữu Thanh đang chủ động.

Hoắc Hữu Thanh như bị thiếu dưỡng khí, run rẩy trong lòng Đới Diệc Tân, tay chân bủn rủn.

Màu hồng lan ra trên làn da trắng trẻo, chỉ một nụ hôn, một nụ hôn sâu khiến y xấu hổ vô cùng.

Đới Diệc Tân cũng phát hiện Hoắc Hữu Thanh bị thiếu oxy nên tạm dừng nụ hôn sâu. Hắn quay qua thổi mấy hơi cho Hoắc Hữu Thanh, giống như cứu người sắp chết đuối. Hắn ôm người mà mình đang đè lên, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng đối phương, chợt, hắn hôn tiếp.

Các ngón tay của Hoắc Hữu Thanh co quắp lại. Y cau mày, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, y chống cự và đẩy Đới Diệc Tân ra, nhưng đẩy chưa được hai cái đã bị Đới Diệc Tân đã nắm lấy cánh tay và ôm vào lòng mình.

"Cút!" Hoắc Hữu Thanh nghiến răng thốt ra một chữ.

Đới Diệc Tân không quan tâm đến điều đó, hắn xoa nhẹ gò má của người trong lòng, cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt ngược lại bằng những đốt ngón tay lạnh như băng.

*

Lúc Đới Diệc Tân ngồi dậy, đôi môi của Hoắc Hữu Thanh đã trở nên sưng đỏ. Y thô bạo xoa môi mình bằng mu bàn tay, lau đến khi cảm giác máu ứa ra mới chỉnh lại quần áo của mình. Trong khi y đang làm mấy thứ này thì Đới Diệc Tân vẫn luôn ở bên cạnh quan sát.

Hoắc Hữu Thanh ngước mắt lên, không giấu ánh mắt của mình, nhưng kìm nén sự khuất nhục. Y bình tĩnh hỏi: "Anh biết từ lúc nào?"

Trước lúc xem nhạc kịch hay sau khi xem nhạc kịch, đương nhiên y càng phải hỏi liệu Đới Diệc Tân có hai ký ức hay không.

Đới Diệc Tân đứng dậy, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn đến thăm nhà, nhưng có vẻ là hắn rất quen thuộc với kiến trúc của căn nhà, thậm chí hắn còn biết rất rõ về vật dụng cá nhân của Hoắc Hữu Thanh. Hắn vào phòng tắm và giặt một chiếc khăn mặt, giúp Hoắc Hữu Thanh lau mặt, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương.

Lau từ tóc mai đến xương quai xanh. Hắn nói: "Trước."

Không thể không nói rằng Hoắc Hữu Thanh đã nếm trải cảm giác thất bại. Y ngồi cứng đờ, chờ người đàn ông giặt khăn mặt lần nữa và quay lại giúp y lau tay, y mới mở miệng nói: "Vậy thì tại sao anh không tiếp tục giả vờ?"

Đới Diệc Tân vẫn không dừng động tác, đôi mắt màu hổ phách tựa như cười mà không phải cười: "Hữu Hữu thông minh vậy mà, không thể nào không đoán ra được."

Con ngươi Hoắc Hữu Thanh nhẹ nhàng chuyển động, y cười rộ lên: "Anh cũng có ký ức, cảm giác làm chó thế nào?" Y vỗ khuôn mặt xinh đẹp của Đới Diệc Tân bằng bàn tay không bị lau: "Sợ không?"

Đới Diệc Tân nắm lấy tay của Hoắc Hữu Thanh, bọc nó trong chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau từ cổ tay đến đầu ngón tay: "Tôi sợ gì chứ? Hữu Hữu cho phép tôi đến gần, tôi đã vui lắm rồi. Huống gì tôi còn là chó của em."

Hoắc Hữu Thanh lắc đầu: "Nếu anh thật sự vui thì cứ tiếp tục giả bộ với tôi đi. Để tôi đoán xem, ký ức mà anh nhớ được có sớm hơn Cung Lang không? Không chỉ có vậy, chắc chắn anh biết nhiều hơn." Y vừa nói vừa nhìn chăm chú vào mặt của Đới Diệc Tân.

Biểu cảm của Đới Diệc Tân vẫn không thay đổi. Nếu hắn không phản ứng lại lời nói của y, điều đó có nghĩa là hắn cũng có hai ký ức, Hoắc Hữu Thanh thậm chí còn cho rằng hắn là Đới Diệc Tân kia.

Nhưng Hoắc Hữu Thanh cũng không phải là Hoắc Hữu Thanh ban đầu, so với Đới Diệc Tân thì y còn một lá bài chưa lật - Y có thể xuyên qua thời không.

Y rút tay ra, trong mắt tràn đầy thù hằn và sự thích thú khi trả thù, song y vẫn kiềm chế giọng điệu của mình: "Không sao. Anh có thể giả bộ như không có chuyện gì, để cho quá khứ thay đổi theo trình tự, đến lúc đó, người ngồi ở trước mặt tôi sẽ không còn là anh nữa."

Một câu nói đánh trúng điểm yếu của Đới Diệc Tân. Hắn nhìn chằm chằm chiếc khăn trên tay một lúc, sau đó đặt nó lên bàn. Đôi mắt nhìn Hoắc Hữu Thanh của hắn cuối cùng cũng không còn ý cười: "Không phải tôi thì có thể là ai?"

"Đới Diệc Tân đã thay đổi có phải là Đới Diệc Tân hiện tại không? Anh biết rõ câu trả lời hơn tôi."

Giống như đột nhiên bị hoán đổi vai trò, lúc này người thoải mái hơn chính là Hoắc Hữu Thanh. Y nhàn nhã uống một ngụm nước, nhưng lúc uống nước lại phát hiện đầu lưỡi hơi đau, y lại nhíu mày.

Hoắc Hữu Thanh đặt cốc nước xuống, quay đầu nói với Đới Diệc Tân từng chữ một: "Tôi sẽ thay đổi toàn bộ quá khứ, bao gồm cả tình yêu ghê tởm của anh."

Cả y và Đới Diệc Tân đều biết rằng một khi ký ức được xáo trộn lại, Đới Diệc Tân sẽ không còn là Đới Diệc Tân của hiện tại nữa.

Mà kết quả này rõ ràng là điều không thể chấp nhận được đối với Đới Diệc Tân hiện tại.

Ban đầu, Hoắc Hữu Thanh không hiểu mối liên hệ giữa hai thời không, nhưng bây giờ y nghĩ mình đã hiểu rất rõ. Có hai thời không, một là quá khứ và một là tương lai, nếu y thay đổi quá khứ thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai.

Đới Diệc Tân chính là ví dụ.

Một khi thay đổi Đới Diệc Tân trong quá khứ, ký ức trong não của Đới Diệc Tân hiện tại cũng sẽ thay đổi. Giống như có hai Đới Diệc Tân, một người được phép đến gần y và người còn lại luôn bị y từ chối. Đới Diệc Tân bị từ chối phát triển thành Đới Diệc Tân hai mươi bảy tuổi như hiện tại.

Khi các sự kiện quan trọng xảy ra ở thời không mười tám tuổi của hắn bị thay đổi, Đới Diệc Tân ở thời không hai mươi bảy tuổi đương nhiên sẽ không giống với Đới Diệc Tân ở thời không hai mươi bảy tuổi bây giờ.

Nói một cách đơn giản, Đới Diệc Tân ở thời không hai mươi bảy tuổi bây giờ, cuối cùng sẽ bị thay thế bởi một bản thân khác.

Đó cũng là lý do tại sao Đới Diệc Tân không tiếp tục giả bộ. Bởi vì hắn không thể giả bộ được nữa. Hắn không bị thay thế.

Trong mắt Đới Diệc Tân hoàn toàn mất đi ý cười, thậm chí có chút lạnh lùng. Nhưng vài giây sau, khóe môi của hắn lại nhếch lên thành một nụ cười: "Hữu Hữu. Sao em làm được? Em... Em có thể quay về quá khứ sao?"

Hoắc Hữu Thanh không phủ nhận. Lúc này, y chỉ muốn đâm thêm vài nhát vào tim Đới Diệc Tân, để đối phương chịu đau thêm một lúc nữa trước khi biến mất.

Thậm chí y còn thẳng thắn nói cho hắn biết kế hoạch của mình.

"Anh biết tôi làm sao không? Tôi sẽ để một người khác cứu rỗi anh, giải thoát cho anh khỏi đau đớn từ gia đình ban đầu của mình, để anh yêu một người khác."

Hoắc Hữu Thanh chưa bao giờ cười như vậy trước mặt Đới Diệc Tân, y cười mà đôi mắt phượng lấp lánh nước mắt.

"Anh còn nhớ lúc học đại học có một đàn em khóa dưới tên là Kirsten không? Cậu ta nhiều lần bày tỏ tình cảm với anh ở nơi công cộng. Cậu ta khá đẹp trai, có vẻ cũng quan tâm và kiên nhẫn lắm. Khi cậu ta nghe nói đến cảnh ngộ đau thương của anh, cậu ta nhất định sẽ ôm anh thật dịu dàng, an ủi anh, bằng lòng ở bên anh và anh cũng sẽ đắm chìm trong tình yêu vĩ đại ấy."

Mặc dù cả Đới Diệc Tân và Đới Nguyên ở thời không mười tám tuổi đều không nói rõ chuyện gì đã xảy ra với Đới Diệc Tân, nhưng Hoắc Hữu Thanh đã đoán được.

Vết thương trên người của Đới Diệc Tân chắc chắn là do ba Đới gây ra, có lẽ ông còn làm chuyện ghê tởm hơn. Chỉ cần y biết tường tận những chuyện đó, y hoàn toàn có thể sửa lại vận mệnh của chính mình.

Khiến kẻ điên yêu một cách bình thường và ngăn kẻ điên yêu người cam tâm bị kẻ điên yêu.

Đàn em khoá dưới tên Kirsten kia đã từng nhìn thấy y và Đới Diệc Tân đi cùng nhau, lúc đó sự ghen tị và hận thù trong mắt Kirsten rất rõ ràng.

Vài tháng sau ngày Đới Diệc Tân bị bỏ lại ở sân bay, y nhận được một email đầy lời lăng mạ. Kirsten không hề che giấu bản thân, trong thư, cậu ta không những biểu lộ rõ ràng danh tính của mình, mà còn chỉ trích rằng y không xứng đáng với tình yêu của Đới Diệc Tân.

Một câu lăng mạ thoáng qua trong đầu Hoắc Hữu Thanh, nhưng trong lòng lại như ngâm trong rượu, rõ ràng không say nhưng lại có vẻ say. Lần đầu tiên y chủ động chạm vào má Đới Diệc Tân, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi anh, thật sự rất vui."

Một cánh tay vắt ngang lưng Hoắc Hữu Thanh, y ngã vào ngực áo âu phục.

Lúc gương mặt bị hôn một cách mãnh liệt, y thoáng thấy hoa tulip màu tím trên bàn. Ý nghĩa của loài hoa này là ——

Tình yêu cao quý, vô tận và mãnh liệt.

- Hết chương 52-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện