Nghe thấy mình được khen, trong lòng Dương Thao đương nhiên hưng phấn cùng kích động.

Loại cảm giác vui vẻ này, bất kể là ai cũng không nghĩ ra, cũng không đúng, Tân Tường chắc là có thể nghĩ đến!

Nghĩ tới đây, Dương Thao liếc nhìn Tân Tường, đắc ý cười cười, tỏ ý: Ngươi xem đi, Bác sĩ Trần khen ta!

Chọc cho Tân Tường mắt trợn trắng.

Trần Thương thấy thế, thở dài, có gì vui hả? Người già ở thế giới này thật khó hiểu!

Nghĩ tới đây, hắn học theo giọng điệu mà lão Trần hay chỉ điểm mình, nhàn nhạt nói: "Sau này khi các ngươi đối mặt với vết thương cần khâu lại, không thể

quá câu nệ, cứng nhắc, nhất định phải ghi nhớ dung hội quán thông, hơn nữa khâu là kỹ xảo cơ bản nhất."

Nói đến đây, Trần Thương nhìn Tân Tường: "Vừa rồi †a phát hiện ngươi có một thói quen không tốt, trong lúc thắt nút rất tùy ý, rất nhanh, hoàn toàn chính xác, nhanh là chuyện tốt, thế nhưng ngươi phải kết hợp với điểm dùng lực trên da để phân tích... Còn ngươi nữa, ngươi cũng có chút vấn đề.. "

Nghe Trần Thương vạch ra vấn đề, hai người không tỏ vẻ không vui, ngược lại như bừng tỉnh đại ngộ, có một cảm giác như bừng tỉnh sau giấc mộng!

Không thể không nói, hai người đều bị thực lực của Trần Thương trấn trụ, tuổi trẻ như thế mà đã có tạo nghệ cao siêu như vậy, đến cùng hắn là nhân tài ở đâu? Hay là rùa biển?

Sau khi nói xong, Trần Thương nhìn đường khâu trên chân Từ Nhược Vận, nhẹ gật đầu, rất hài lòng!

Nhìn tổng quát vết thương, Trần Thương tự cho mình 1000 điểm, dù sao phải cổ vũ bản thân nhiều một chút thì cũng tương đương với nhiều một phần ủng hộ, nhiều một phần trợ uy... Cho nên 1000 điểm không nhiều, điểm số này rất phù hợp.

Trần Thương cười cười: "Các ngươi thấy thế nào?"

Lúc này, Dương Đào cùng Tần Tường vội vàng nhìn kỹ.

Chỉ là, hai người xem xét xong thì ngây ngẩn cả người!

Chính là bởi vì nhìn lâu một người trong biển người...

Thì sẽ rất khó để quên gương mặt của ngươi!

Sau khi cọ rửa sạch sẽ, hiện tại làn da chân toàn là vết khâu, vết thương lớn chừng bàn tay, trọn vẹn khâu gần một giờ, mặc dù nhìn như đơn giản, nhưng chỉ có hai người tự mình tham dự mới biết được rất không dễ dàng!

Đặc biệt là lúc bắt đầu, có lẽ không nghĩ tới nhiều như thế, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả hiện tại.

Hai người Tân Tường cùng Dương Đào nhịn không được liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được sự rung động!

Trách không được vừa rồi hắn muốn lựa chọn khâu như vậy, thì ra là thế!

Sau khi suy nghĩ kỹ lại, liên tưởng tới thao tác vừa rồi, kết hợp với kết quả bây giờ thấy được, giờ hai người mới hiểu được, cho dù có là Gia Cát Lượng, nhưng cũng sẽ có mấy phần cảm khái.

Nhưng, Trần Thương mới tới bao lâu, trước trước sau sau từ khi vào cửa đến khi bắt đầu khâu cũng chưa tới nửa giờ?

Nửa giờ này mà đã vạch ra kế hoạch tỉ mĩ trong đầu như vậy sao?

Cái này thật quá không thể tưởng tượng nổi.

Thiên phú!

Chính là thiên phú!

Tần Tường cảm thấy nửa đời trước của mình ăn ở có đức cho nên hậu sinh khả uý, đối với Trần Thương chỉ điểm mình cũng ghi ở trong lòng, trở về suy nghĩ kỹ lưỡng một chút.

Bởi vì khâu quá tuyệt! Hai người nhìn hình xăm hoa hồng, cho dù là hình dạng, màu sắc, đường cong đều không biến hóa quá

nhiều, ngược lại càng thêm đẹp mắt!

Tân Tường cảm xúc rất sâu, ca khâu này quá tỉnh vi, có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật!

Một kim một chỉ đều là kinh điển.

Có một bài hát thế nào nhỉ?

Đường chỉ khâu như vế? (loại này cảnh như vẽ?)

Vẽ xấu trên vết thương? (trong viện họa cát?)

Làm chúng ta kinh ngạc? (chờ chúng ta thần thoại?) Là lúc kỳ tích xuất hiện! (các loại lời thề rơi xuống!)

Nghĩ tới đây, Tân Tường vừa vặn trông thấy Dương Thao lấy điện thoại ra tạch tạch tạch chụp ảnh cái chân.

Trong lòng của hắn sững sờ, đúng rồi!

Chụp lại trước đã, trở về từ từ xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện