Cung Huyền Thương đứng lên từ trên ghế, đánh giá cô gái đối diện, ánh mắt sâu thẳm như đại dương, không ai biết anh đang nghĩ gì. Sau khi nữ trợ lý mang cà phê vào đặt trên bàn, Cung Huyền Thương mới thu lại ánh mắt của mình, bước ra, giơ tay mời Tô Tử Liên ngồi xuống.

- Tô tiểu thư đến Cung thị hẳn không phải vì công việc, vậy rốt cuộc là chuyện gì? Tô Tử Liên liếc mắt đưa tình nhìn Cung Huyền Thương, người đàn ông này quả thật chính là mẫu người mà mọi cô gái khao khát bao gồm cả cô ta. Tô Tử Liên mỉm cười điềm nhiên ngồi xuống:

- Cũng không có gì, chỉ là hôm qua tôi có nhìn thấy anh và Rachel nói chuyện dưới tầng trệt. Nếu tôi đoán không lầm thì Cung thiếu đây hẳn là đang theo đuổi Rachel!

Cung Huyền Thương ngồi dựa ra ghế, hai chân vắt chéo:

- Tôi nghĩ chuyện này với cô chẳng có liên quan gì cả, Tô tiểu thư quản hơi nhiều rồi thì phải.

Tô Tử Liên nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê:

- Thật ra tôi đến chỉ để nhắc nhở anh Rachel sẽ không dễ xiêu lòng trước bất cứ ai đâu. Bốn năm ở Stanford tôi đã chứng kiến rất nhiều người theo đuổi cô ấy, kiểu gì cũng có nhưng đều phải ôm thất vọng mà quay về. Cung thiếu tuy xuất chúng, tài ba hơn người nhưng kết quả sợ là cũng không khác bọn họ là mấy.

- Cô không phải Nghi Nghi, làm sao cô biết cô ấy nghĩ gì?

- Bốn năm quan sát đủ để tôi nhìn ra rất nhiều thứ, anh cũng là một người thông minh, chẳng lẽ lại không nhận ra nút thắt trong lòng Rachel. Cô ấy có nốt chu sa của mình, người khác muốn bước vào lòng cô ấy khó hơn lên trời.

Cung Huyền Thương cười lạnh:

- Nếu cô đến đây chỉ để nói với tôi những lời này thì cô đang trực tiếp làm lãng phí thời gian quý báu của tôi, mời về cho!

Tô Tử Liên đứng lên, vuốt lại áo nhưng cũng không vội rời đi theo lời của Cung Huyền Thương mà chậm rãi đi vòng về phía anh:

- Thật ra tôi cũng biết Rachel có thiện cảm với anh, cô ấy cũng đang dần thích anh, dù sao đứng trước một người đàn ông như Cung thiếu đây, có cô gái nào lại không động lòng. Huống chi anh lại còn dốc lòng theo đuổi, Rachel dù cứng rắn tới đâu cũng phải mềm lòng. Có điều cô ấy rất cứng đầu, nếu không có cái gì kích thích rất khó khiến cô ấy chấp nhận anh. Hôm nay tôi đến là muốn hiến kế giúp anh sớm chiếm được trái tim của mỹ nhân. Cung thiếu có muốn nghe thử không?

Cung Huyền Thương bình thản gõ ngón tay lên thành ghế, vẻ mặt cũng không vì những lời nói của Tô Tử Liên mà có biến hóa:

- Tôi ngược lại muốn xem xem Tô tiểu thư tự xưng là bạn học của Nghi Nghi nhà tôi sẽ có bản lĩnh gì?

- Thật ra muốn biết một cô gái có thích anh hay không cách đơn giản nhất đó chính là khiến cô ấy ghen. Không giấu gì anh, thời còn đi học, tôi và ba người Rachel không thân thiết, ngược lại còn có chút mâu thuẫn. Có thể vì xuất thân cũng có thể vì tính cách không hợp, đến bây giờ ba người họ vẫn có ác cảm với tôi nên không chút do dự hủy đi một hợp đồng hợp tác quan trọng giữa CHEN và WF, anh không biết vì hợp đồng này mà tôi đã vất vả thế nào đâu? Người có chỗ chống lưng quả thật không cần nghĩ nhiều, không cần vất vả như những kẻ đi lên bằng hai bàn tay trắng như tôi.

Vẻ mặt Cung Huyền Thương dần mất kiên nhẫn nhếch mép cười một tiếng:

- Cô đang bán thảm với tôi sao? Nếu không nói được gì hay ho thì lập tức rời khỏi đây, đừng ép tôi phải thô lỗ với phụ nữ.

Tô Tử Liên cười một tiếng dựa người vào lưng ghế:

- Cách tôi bày cho anh rất đơn giản, Rachel không thích tôi hay nói chính xác hơn là ghét tôi, anh chỉ cần tỏ ra thân mật với tôi một chút để xem xem cô ấy có nổi cơn ghen hay không là được. Nếu thật lòng thích anh, nhìn thấy anh cùng người mình ghét đứng chung một chỗ có cô gái nào lại không khó chịu chứ. Chuyện này chẳng những sẽ giúp anh biết được tâm tư của Rachel mà còn giúp anh càng nổi tiếng, dù sao WF cũng là một thương hiệu có tiếng, tôi ở công ty cũng có địa vị cao, lại tốt nghiệp Stanford, làm người tình tin đồn của anh cũng không khiến anh thiệt thòi. Cung thiếu, anh nghĩ thế nào?

Lúc nói câu cuối Tô Tử Liên còn đặt tay lên vai anh vuốt nhẹ. Cung Huyền Thương hé mắt nhìn bàn tay trên vai mình, chán ghét không chút gì che giấu.

- Điều kiện của cô là gì?

Tô Tử Liên vừa nghe đã vui vẻ nở nụ cười, thầm nghĩ kế hoạch của mình đã thành công, lập tức đáp lại:

- Cũng không có gì... chỉ cần anh giúp WF thành công kí kết vài hợp đồng lớn giúp địa vị của tôi ở WF càng thêm vững chắc là được. Dù sao so với chút lợi ích WF đạt được từ chỗ Cung thị chẳng là gì so với những lợi ích Cung thiếu sẽ đạt được sau khi liên hôn cùng Lôi thị, không phải sao? Huống chi tương lai Rachel còn là người thừa kế Lôi thị.

Cung Huyền Thương không chút khách khí đứng dậy buộc bàn tay trên vai mình phải tránh ra, anh vỗ tay mấy cái, đứng đối diện nhìn Tô Tử Liên, hai tay đút túi quần, gương mặt trào phúng:

- Bạn học của Nghi Nghi quả nhiên không tầm thường, cô đúng là rất xứng với bốn chữ QUỶ KẾ ĐA ĐOAN! Tôi vẫn luôn tự hỏi Nghi Nghi nhà tôi tính tình tuy có chút kiêu ngạo nhưng cũng không phải xấu tính, cô ấy ghét ai, không ưa ai đều có lý do riêng. Hiện tại tôi đã biết vì lẽ gì mà cả Nghi Nghi lẫn Ninh Mẫn và Lantana đều không ưa cô. Tô Tử Liên, cô ngoài miệng thì nói tôi có thể lợi dụng cô để chọc Nghi Nghi ghen từ đó khiến cô ấy phải thừa nhận tình cảm với tôi nhưng thực chất những gì cô nói có câu nào là không tính toán cho mình chứ? Cô cho rằng cô học cùng Nghi Nghi 4 năm ở Stanford thì có thể hiểu cô ấy hơn tôi sao? Nếu tôi thật sự cùng cô tạo ra tin đồn hẹn hò, dựa theo tính cách của Nghi Nghi, đừng nói là ghen ngược lại cô ấy sẽ lập tức đoạn tuyệt với tôi vì Cung Huyền Thương này đã bị cô làm bẩn rồi. Nghi Nghi đã ghét cô thì làm sao chấp nhận một người từng có tin đồn hẹn hò với cô như tôi chứ. Có thể trong lúc dính tin đồn với tôi, cô có thể lén ở sau lưng khiêu khích, châm ngòi li gián giữa tôi và Nghi Nghi, hoặc thậm chí làm ra nhiều chuyện ghê tởm hơn nữa để đạt được mục đích của mình. Chưa kể nếu có liên quan đến tôi và Cung thị, lợi ích kinh tế cô và WF đạt được còn nhỏ sao, sợ là sẽ có vô số công ty đua nhau chạy đến cùng các người hợp tác để mong được Cung thị để mắt. Sau đó lại ép tôi thực hiện thỏa thuận, trợ giúp các người vài hợp đồng lớn. Đến lúc đó địa vị của WF càng khỏi phải nói, có lẽ đến CHEN cũng không so được với các người. Kết quả cuối cùng là tôi không có được Nghi Nghi mà còn chọc cô ấy giận còn cô thì được lợi đủ điều, nói không chừng đến gài bẫy tôi để leo lên cao cũng không phải không thể? Tôi suy đoán có chỗ nào sai không?

Vẻ mặt của Tô Tử Liên đã trắng như tờ giấy, hai tay run rẩy, hoàn toàn không thể ngờ đến toàn bộ tâm tư kế hoạch mình dày công suy nghĩ đều bị Cung Huyền Thương phanh phui sạch sẽ không xót lại chút gì. Anh nói không sai, cô ta bày ra kế hoạch này chẳng những muốn Lôi Hòa Nghi khó chịu, muốn WF đạt được nhiều lợi ích để cô ta củng cố địa vị mà còn muốn gài bẫy Cung Huyền Thương ngủ với mình để ép anh phải chịu trách nhiệm từ đó bước vào giới thượng lưu, ngang hàng với Lôi Hòa Nghi. Nhưng cô ta đã quá xem thường người đứng đầu Cung thị rồi, Cung Huyền Thương so với Lôi Hòa Nghi càng khó đối phó hơn. Chưa từng gặp gỡ, chưa từng quen biết nhưng trong chốc lát đã nhìn thấu mọi suy tính của cô ta. Tô Tử Liên hiện tại đứng trước Cung Huyền Thương giống như mọi bí mật đều bị anh nhìn thấy không xót thứ gì. Xấu hổ, giận dữ, nhục nhã, không cam tâm... đủ loại cảm xúc trộn lẫn trong lòng Tô Tử Liên khiến cô ta á khẩu nói không thành tiếng.

- Anh... anh...

Cung Huyền Thương vẫn ung dung tự tại đứng tại chỗ, không vì vẻ mặt đáng thương lúc này của Tô Tử Liên mà hạ khẩu lưu tình:

- Tô Tử Liên, tôi và Nghi Nghi sinh ra trong hào môn, phía sau có gia tộc chống lưng, đường đi quả thật thuận lợi hơn cô rất nhiều. Nhưng cô cho rằng tôi có thể ngồi vững ở vị trí này, lèo lái Cung thị bao nhiêu năm nay là giả sao, Cung Huyền Thương này không ngốc? Cô cho rằng bản thân thông minh được bao nhiêu mà đòi tính kế tôi, châm ngòi li gián giữa tôi và Nghi Nghi? Lúc cô vừa sinh ra tôi đã bắt đầu tập làm toán cấp 3 rồi, muốn bẫy tôi, đạo hạnh của cô còn thấp lắm. Kẻ ở dưới thấp muốn leo lên cao không sai, tôi đánh giá cao suy nghĩ đó nhưng dùng thủ đoạn dơ bẩn để leo lên thì tôi rất khinh thường. Chẳng trách Nghi Nghi chẳng ưa nổi cô, chưa xét về những thứ khác chỉ riêng nhân cách, cô đã không thể so với cô ấy.

Tô Tử Liên giận quá hóa cười, dùng nụ cười để che đi sự nhục nhã của mình:

- Anh và Lôi Hòa Nghi quả nhiên trời sinh một cặp, ngay cả ngữ khí và cách nói chuyện cũng y như nhau. Đáng tiếc, anh tốt tới đâu cũng không so được với địa vị người đàn ông trong lòng cô ta. Bỏ qua cách làm của tôi, sợ là anh phải nỗ lực rất lâu rất lâu nữa mới có thể theo đuổi được.

Cung Huyền Thương cong môi nhìn cô ta:

- Việc giữa chúng tôi không phiền cô bận tâm. Cả đời này của tôi là dành cho cô ấy, dù dùng bao nhiêu năm để theo đuổi tôi cũng không ngại. Cho dù vĩnh viễn không thể theo đuổi được, tôi cũng sẽ không dùng đến những thủ đoạn dơ bẩn của cô để tiếp cận Nghi Nghi. Đó là một sự sỉ nhục với cô ấy cũng là một vết nhơ trong mối quan hệ giữa chúng tôi, Nghi Nghi xứng đáng có được những thứ tốt nhất. Mà cô, một người lúc nào cũng ôm tâm tư đố kỵ ghen ghét không ngừng tìm cơ hội hạ bệ đạp đổ người khác, dẫm đạp lên bọn họ để leo lên cao cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, cũng sẽ chẳng có ai vì cô mà đau lòng, vì cô mà chờ đợi hay alf hi sinh.

Tô Tử Liên nắm chặt hai tay, giận đến cơ mặt co rúm trông vô cùng quái dị. Cung Huyền Thương không quan tâm đến cô ta, đi đến bàn làm việc, ấn nút nói với Kỷ Tuyên:

- Tiễn khách... tiện thể mang cho tôi một bộ đồ mới, bộ vest này bẩn rồi!

Rất nhanh sau đó Kỷ Tuyên đi vào, trên tay còn cầm theo một bộ vest mới cho Cung Huyền Thương. Anh ta đưa vest cho anh, sau đó quay dang Tô Tử Liên lịch thiệp giơ tay về phía cửa:

- Tô tiểu thư, mời!

Tô Tử Liên đen mặt mím môi, cầm theo túi xách đùng đùng tức giận rời đi. Xuống đến xe của mình, cô ta quay ra sau nói với trợ lý:

- Liên hệ với quản lý của Chúc Lam hẹn gặp cô ta!

- Vâng ạ!

Sau đó Tô Tử Liên ra hiệu cho tài xế khỏi động xe lái đi, trong lòng thầm nghĩ:

‛ Không phải Cung Huyền Thương anh thích Lôi Hòa Nghi đó sao, tôi sẽ mượn tay Chúc Lam phá cho hai người không thể yên ổn đến với nhau! ’

Trên phòng làm việc, sau khi tiễn người xong Kỷ Tuyên đứng đợi Cung Huyền Thương vào phòng nghỉ thay đồ rồi nhận lấy bộ quần áo cũ của anh đi vứt rồi tiếp tục làm việc.

Cung Huyền Thương chỉnh lại cúc áo, ngồi vào bàn làm việc, trầm ngâm một hồi rồi gọi điện cho Lôi Hòa Nghi. Lúc này cô đang trong nhà kính tưới hoa, điện thoại trong túi reo lên, không kịp nhìn tên người gọi, lập tức bắt máy:

- Alo...

- Nghi Nghi, là tôi đây!

- ... A, là anh à, sao vậy, có chuyện gì không?

Giọng điệu Lôi Hòa Nghi pha chút ngượng ngùng, Cung Huyền Thương cũng không để tâm, nói tiếp:

- Thật ra hôm nay tôi có gặp một người, là Tô Tử Liên!

- Cái gì?

Lôi Hòa Nghi bặm môi đặt bình tưới xuống bàn một cái thật mạnh đến Cung Huyền Thương ở đầu dây bên kia cũng phải giật mình.

- Nghi Nghi, em sao vậy?

- Cô ta thật sự dám tới tìm anh?

- Em biết cô ta sẽ tới tìm tôi?

Lôi Hòa Nghi chột dạ lập tức hạ giọng:

- À... phải...

- Vậy tại sao em không nói với tôi, hay là em nghĩ tôi không quan trọng tới mức để em bận tâm?

- Không... không phải, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là... chỉ là...

- Chỉ là thế nào? Hửm!?

Cung Huyền Thương cũng không thật sự muốn nổi giận với cô, chỉ vờ như nghiêm túc một chút để nghe xem cô sẽ nói thế nào mà thôi.

- Không nói với anh là bởi vì tin tưởng anh sẽ không mắc mưu bởi loại người như cô ta, sẽ không vì những lời nói của cô ta mà dao động. Dù sao anh cũng thông minh như vậy, Tô Tử Liên có làm gì cũng chỉ như tên hề nhảy nhót trước mặt anh.

- Ồ, hóa ra Nghi Nghi lại tin tưởng tôi đến như vậy làm tôi còn tưởng rằng bản thân không có chút phân lượng nào trong lòng em cho nên mới khiến em bơ tôi, dù cho Tô Tử Liên đó muốn lợi dụng tôi em cũng không để tâm.

- Làm gì có chuyện đó chứ... nhưng mà cô ta rốt cuộc đã nói gì với anh?

- Chi tiết tường tận thì tôi không thể nói qua điện thoại được. Không phải em còn nợ tôi một bữa ăn sao, tôi nay tôi rảnh, em đến nhà tôi nấu cho tôi một bữa, tôi sẽ nói cho em nghe những chuyện hôm nay.

Lôi Hòa Nghi giật thót, không nghĩ đến phải sang nhà Cung Huyền Thương nấu bữa tối cho anh, nhưng đúng thật cô vẫn còn nợ anh một bữa cũng đã hứa sẽ đích thân nấu cho anh, bây giờ từ chối thì không hay, tương lai cô lại phải quay phim rồi đến Pháp, không biết khi nào mới kết thúc.

Thấy Lôi Hòa Nghi im lặng một hồi lâu, Cung Huyền Thương lại nghĩ cô đang tìm cách từ chối bèn nói:

- Bánh Bao cũng rất nhớ em!

Bánh Bao trắng trắng mềm mềm vừa ấm áp lại đáng yêu, Lôi Hòa Nghi vừa nghĩ đến đã xiêu lòng:

- Được rồi, tôi đồng ý!

Cung Huyền Thương bị đâm một nhát chí mạng, tự hỏi chẳng lẽ địa vị của mình trong lòng Lôi Hòa Nghi còn không bằng Bánh Bao sao? Nghĩ vậy nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn rất bình thản:

- Vậy chiều nay tôi sẽ đến đón em!

- Được!

- Một lời đã định, hiện tại tôi còn có việc, cúp máy trước, em còn việc gì chưa làm thì cứ làm đi.

- Ưm, tạm biệt!

- Tạm biệt!

Lôi Hòa Nghi đặt điện thoại lên bàn, khoanh tay mím môi, trong lòng bực bội:

- Không ngờ Tô Tử Liên đó lại dám tìm đến Cung Huyền Thương thật, đúng thật là không có liêm sỉ mà.

Chiều đó sau khi tan làm Cung Huyền Thương đi đến Lôi gia đón Lôi Hòa Nghi, hai người mang theo khẩu trang đi vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn rồi đến nhà riêng của Cung Huyền Thương. Vừa vào nhà Bánh Bao đã mừng rỡ nhào đến đu lên người Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương xách đồ vào nhà bếp để cô ở lại chơi cùng Bánh Bao một lát.

- Nghi Nghi, em ở đây chơi một lát, tôi lên phòng thay đồ tắm rửa một lát rồi sẽ xuống ngay.

- Được!

Lôi Hòa Nghi nhồi trên sàn nhà chơi đùa với Bánh Bao một hồi rồi lấy máy chải lông chó hút sạch lông dính trên quần áo mình, khử khuẩn hai tay sạch sẽ rồi đi vào nhà bếp. Cung Huyền Thương sau khi thay đồ xong cũng vào phụ cô một tay:

- Tay nghề của anh lại được nâng cao rồi!

- Đó là dĩ nhiên, từ khi em đến ở Cung gia tôi đã bắt đầu tập nấu ăn rồi. Lúc trước chưa quen em thì chỉ biết làm vài món đơn giản để ăn chống đói, bây giờ tay nghề nâng lên, mùi vị cũng không tệ đâu.

- Sao chứ, anh bắt đầu học nấu ăn từ khi tôi đến Cung gia sao?

- Bởi vì không muốn ngày nào em cũng phải dậy trước để chuẩn bị bữa ăn. Hơn nữa ăn món do mình nấu vừa không lo không hợp khẩu vị vừa có cảm giác thành tựu, rất tốt không phải sao?

Lôi Hòa Nghi không nói gì chỉ đáp nhẹ một tiếng, không ngờ đến Cung Huyền Thương lại vì cô mà chịu khó học nấu ăn, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua, cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt anh. Cung Huyền Thương cũng không lên tiếng, yên lặng đứng công việc phụ bếp của mình. Chẳng mấy chốc một bàn đồ ăn đơn giản nhưng đủ sắc, hương, vị đã xong. Hai người bê từng món ra bàn, còn đặt riêng cho Bánh Bao một con cá hồi và nửa con gà quay.

Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ngồi đối diện nhau, yên lặng dùng bữa, hai người không có thói quen nói chuyện khi ăn cho nên cũng không vội nói đến chuyện của Tô Tử Liên.

Dùng bữa xong xuôi, Cung Huyền Thương mang chén bát đặt vào máy rửa chén rồi mang trái cây và bánh tráng miệng ra.

Lôi Hòa Nghi vừa ăn trái cây vừa hỏi anh:

- Rốt cuộc Tô Tử Liên đó đã nói gì với anh, cô ta không chọc giận anh chứ?

Cung Huyền Thương chống khuỷu tay lên bàn, hai tay xếp lại đặt trước mặt.

- Muốn chọc tức tôi cô ta không đủ trình độ.

- Vật là tốt rồi!

- Trước khi nói về chuyện của tôi, có thể cho tôi biết lúc còn ở Stanford giữa mọi người đã xảy ra mâu thuẫn gì không, nếu em ngại thì xem như tôi chưa nói gì!

Lôi Hòa Nghi phất tay tỏ vẻ không sao, nhớ lại chuyện cũ gương mặt có chút trầm xuống.

- Thật ra mâu thuẫn chính cũng không phải giữa tôi và cô ta mà là Lantana. Nói trắng ra trong số ba người chúng tôi thì ghét Tô Tử Liên nhất là Lantana nhưng mục tiêu của cô ta lại chính là tôi.

- Lantana... liên quan đến Olearn sao?

- Phải đó!

- À...

- Cũng không phải chuyện bí mật gì nên tôi cũng chẳng cần phải giấu. Thời còn đi học ở Stanford, ba người chúng tôi chơi rất thân, thành tích lại tốt hơn nữa nhờ sự xuất hiện của CHEN cho nên ở Stanford có rất nhiều người biết đến chúng tôi. Ngược lại Tô Tử Liên thì có phần nào đó trầm tĩnh hơn, cô ta cũng giống Ninh Mẫn là sinh viên đi học nhờ học bổng, gia cảnh lại bình thường so ra còn kém hơn Ninh Mẫn một chút. Thành tích cũng kém hơn ba người chúng tôi, mọi người thường chỉ quan tâm những người nổi tiếng hơn cho nên xem nhẹ Tô Tử Liên. Dù sao ở những trường đại học hàng đầu như Stanford, sinh viên không phải con nhà trâm anh thế phiệt thì cũng là nhân tài IQ cao. Giữa những người nổi bật như vậy, một Tô Tử Liên trầm tĩnh trông lại có chút mờ nhạt. Mọi người cũng thường hay so sánh chúng tôi với nhau, người nói vô tình người nghe hữu ý. Tôi, Ninh Mẫn và Lantana không để tâm nhưng Tô Tử Liên chắc gì đã làm như không nghe. Nghe một vài lần thì không sao nhưng nhiều lần thì chắc chắn sẽ sinh chuyện huống chi là một người vốn đã tự ti như Tô Tử Liên.

Cung Huyền Thương trầm ngâm lắng nghe, sau đó nói thử:

- Cô ta đố kỵ mọi người sau đó tìm cách phá hoại...

- Chưa hẳn là đúng nhưng cũng không sai. Tô Tử Liên tuy ngứa mắt tình bạn của chúng tôi nhưng cũng không đủ sức phá vỡ. Từ đó cô ta chuyển hướng sang việc muốn trèo lên cao, muốn nhìn chúng tôi thất bại. Tô Tử Liên không động được đến tôi vì phía sau tôi có Lôi gia, còn Ninh Mẫn thì không cùng khoa cộng thêm tính tình cẩn thận nên cũng không để lộ nhược điểm ra ngoài tạo cơ hội cho Tô Tử Liên. Ngược lại là Lantana, cô ấy tùy hứng, thẳng tính lại kiêu ngạo, cộng thêm thời gian đó lại xảy ra xích mích với Olearn nên đã tạo cơ hội cho Tô Tử Liên. Cô ta cũng không ra tay với Lantana vì ngại gia tộc Winston nhưng Olearn lại khác. Biết anh ta và Lantana có hôn ước nhưng lại xích mích nên cô ta muốn hủy đi mối hôn sự này, thay thế vị trí của Lantana.

- Cô ta còn có ý nghĩ xấu xa như vậy sao?

- Tôi khi vừa biết chuyện cũng không ngờ trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy, cũng may tôi đã kịp thời phát hiện quỷ kế của cô ta nên giúp cho hôn sự cả hai không bị gì.

- Rốt cuộc cô ta đã làm gì?

- Hôm đó là sinh nhật của Lantana, cô ấy bao một hộp đêm để cùng bạn bè ăn mừng. Không biết nhờ ai mà Tô Tử Liên len lỏi vào được, có điều cô ta cũng không hiên ngang xuất hiện trước mặt chúng tôi mà đứng một góc chờ thời cơ. Hôm đó Olearn dĩ nhiên không vắng mặt nhưng hai người họ đang giận nhau nên anh ta không mạo muội ngồi chung với Lantana mà ngồi một góc uống rượu. Canh đúng thời điểm phục vụ không để ý, Tô Tử Liên bỏ thuốc vào rượu của Olearn rồi đứng chờ thời cơ. Cảnh đó vừa hay bị tôi đang đi ra từ toilet nhìn thấy rồi quay lại. Đợi một lúc khi Lantana và bạn bè đi lên tầng chơi, thuốc của Olearn cũng phát huy tác dụng, Tô Tử Liên mới xuất hiện lừa Olearn rằng nhìn thấy Lantana bị một chàng trai lạ dẫn vào phòng nghỉ của hộp đêm. Olearn lúc đó vừa bị say rượu vừa bị trúng thuốc dĩ nhiên không còn đủ tỉnh táo để phân tích tình hình, bị cô ta đỡ đi vào một phòng nghỉ riêng. Lúc hai người đó sắp làm chuyện mà ai cũng biết thì tôi dẫn mọi người xông vào phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của Tô Tử Liên, còn mở đoạn phim cô ta bỏ thuốc vào rượu của Olearn lên cho mọi người xem để cô ta hết đường chối cãi. Khoảng thời gian sau đó Tô Tử Liên xấu hổ đến không dám ra ngoài gặp người, mọi người đều biết bộ mặt thật của cô ta cho nên không ai chịu nói chuyện với cô ta cả.

Cung Huyền Thương bật cười nhìn Lôi Hòa Nghi, vẻ mặt cô lúc này tràn đầy tự hào như thể mình vừa làm được một chuyện vô cùng ý nghĩa là trừ gian diệt bạo.

- Vậy tại sao em không ngăn cản từ trước mà phải đợi đến khi hai người đó vào phòng mới đi bắt gian.

- Thật ra tôi có thể ngăn cản Tô Tử Liên từ sớm nhưng tôi không làm vì tôi muốn Olearn phải cảm thấy có áy náy với Lantana vì suýt làm bậy với Tô Tử Liên vừa muốn cho Tô Tử Liên một bài học để tương lai không có suy nghĩ tính kế bạn của tôi. Hơn nữa nếu không để Olearn cảm giác được mình sai thì làm sao toàn tâm toàn ý với bạn của tôi. Hôm đó nếu thật sự kế hoạch của Tô Tử Liên thành công, Lantana sẽ mất đi người mà cậu ấy chờ đợi yêu thương nhiều năm, mất đi vị trí hôn thê của Olearn, thanh danh bị ảnh hưởng. Còn Tô Tử Liên cho dù không thể bước chân vào nhà Franklin nhưng cô ta nhất định sẽ nhận được một khoản bồi thường kết xù đủ để cô ta muốn làm gì thì làm. Mặc dù ở Mỹ quan hệ tình dục giữa nam và nữ rất thoáng nhưng Tô Tử Liên là người phương Đông, Olearn lại bị hạ thuốc, cô ta có thể làm như bản thân bị Olearn ép buộc. Chuyện đó có thể ảnh hưởng đến tiếng tăm của Olearn đó còn chưa kể đến anh ta chỉ vừa mới được chỉ định làm người thừa kế của QUEEN, hơn nữa anh ta cũng rất nổi tiếng. Một khi chuyện này bị bung bét ra, mọi thứ đều hỏng. Sau việc đó, Olearn rất phẫn nộ, từng muốn khiến Tô Tử Liên thân bại danh liệt nhưng giáo sư của cô ta đã xin Olearn, bà ấy lại là bạn cũ của mẹ Olearn nên anh ta miễn cưỡng cho qua. Cũng từ hôm đó, mọi oán hận của Tô Tử Liên đều đẩy lên người tôi, từ việc kế hoạch bị phá vỡ đến việc mất mặt trước đám đông đều do một tay tôi tặng cho cô ta. Cho nên nói người cô ta oán hận nhất là tôi nhưng người ghét cô ta nhất lại chính là Lantana. Cô ấy không ghét việc Olearn sẽ làm bậy với ai vì cô ấy không quan tâm, nếu anh ta dám làm càn thì cô ấy hủy hôn là xong, Lantana chỉ ghét việc bản thân suýt nữa thì bại bởi hạng phụ nữ như Tô Tử Liên, Lantana từ nhỏ sống trong nhung lụa, kiêu ngạo so với tôi chỉ hơn chứ không kém, làm sao chấp nhận việc mình thua bởi Tô Tử Liên.

- Nghi Nghi, em đúng là quá thâm sâu?

- Sao hả, anh sợ tôi?

- Không... tôi rất thích cá tính này của em. Không để người khác đè đầu cưỡi cổ mình càng không để bọn họ động đến người bên cạnh.

Lôi Hòa Nghi chỉ mỉm cười, cô còn cho rằng anh sẽ nghĩ cô là người quá độc đoán và đáng sợ khi không chút do dự làm Tô Tử Liên mất hết mặt mũi trước mặt mọi người. Không ngờ anh còn nói anh thích cô như vậy, người đàn ông này...

- Vậy bây giờ anh nói xem Tô Tử Liên đã nói gì với anh? Tôi cũng rất muốn biết qua mấy năm, cô ta có tiến triển gì không?

Cung Huyền Thương nắm tay thành nắm đấm đưa lên miệng hắng giọng:

- Cô ta nói muốn cùng tôi tạo ra tin hồn hẹn hò để đôi bên cùng có lợi.

- Hửm!?

Lôi Hòa Nghi trầm mặt, híp mắt nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương, anh bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức nói tiếp:

- Nhưng tôi dĩ nhiên không đồng ý, đã nhìn quen trân châu sao có thể vừa ý mắt cá. Cô ta còn bị tôi chọc tức bỏ về cơ mà!

Lúc này sắc mặt Lôi Hòa Nghi mới dịu xuống, tay gõ lên mặt bàn:

- Làm người tình tin đồn... cứ cho là như vậy thì cô ta và WF sẽ đạt được lợi ích vô cùng lớn nhờ dựa hơi Cung thị. Nhưng một tập đoàn tài phiệt như Cung thị thì có lợi gì nhờ cô ta chứ?

- Cung thị quả thật chẳng đạt được lợi ích gì nhưng qua lời nói của cô ta thì tôi lại có.

- Anh!?

- Phải!

- Cô ta đã nói anh được lợi gì, càng thêm nổi tiếng sao?

Cung Huyền Thương không thể nén cười với siu nghĩ đơn giản này của Lôi Hòa Nghi mặc dù nó cũng đúng phần nào nhưng nổi tiếng hay không anh sớm đã không còn quan tâm rồi. Anh lắc đầu với cô, sau đó đứng dậy, nhích người về phía trước, mặt đối mặt với Lôi Hòa Nghi:

- Cô ta nói tôi sẽ có được người mà tôi muốn. Có điều cô ta làm sao hiểu người đó bằng tôi cho nên tôi đã không chút do dự vạch trần âm mưu của cô ta, chọc cô ta nổi điên bỏ đi.

Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm vào mắt Cung Huyền Thương, trái tim run rẩy, cả người ngửa ra sau dựa vào ghế, kéo dài khoảng cách với Cung Huyền Thương.

- Anh nói thì nói áp sát như vậy làm gì?

Cô nghĩ cô cũng đã đoán ra người đó trong miệng Cung Huyền Thương là ai rồi, cô mới không ngu mà hỏi thẳng ra, dồn mình vào thế bí. Cung Huyền Thương vẫn dịu dàng nhìn cô, miệng cong lên:

- Nhìn em thế này chắc hẳn đã biết người đó là ai rồi nhỉ? Em thấy thế nào?

- Anh làm rất tốt, ít nhất đã không mắc mưu Tô Tử Liên.

- Hahaha, cô ta muốn gài bẫy tôi? Còn quá non!

- Đó là bởi vì anh quá đen tối!

- Cảm ơn vì lời khen của em, tôi sẽ tiếp tục phát huy.

Lôi Hòa Nghi xùy một tiếng, lắc đầu với độ tự luyến của Cung Huyền Thương.

Anh cũng không để ý vẻ mặt trêu chọc này của cô, đi vòng qua bàn đỡ cô đứng dậy nắm tay cô ra xe:

- Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa em về tránh cho người nhà em nghĩ tôi muốn bắt cóc em.

- Biết rồi, biết rồi!

Bánh Bao cũng ham vui chạy theo sau, cuối cùng trở thành cảnh tượng Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi về nhà, cô ngồi ở ghế phụ ôm Bánh Bao trong lòng như ôm bảo bối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện