Tài không biết Erich Von Daniken tên gì và là nhân vật thế nào, nhưng hắn cảm nhận được mối liên hệ thần bí với con người này, tất cả chỉ vì ông ấy đã chọn hai người bọn hắn.

Erich chẳng có điểm gì giống hắn. Sự lạnh lùng của gã không giống sự lạnh lùng của Tài. Sự lạnh lùng của Tài là biểu hiện của thái độ bình tĩnh còn của Erich đơn giản là vô cảm. Gã là người không có cảm xúc. Gã là một cỗ máy. Nhưng đó là một cỗ máy rất lợi hại.

Kỹ năng của Erich rất điêu luyện, hẳn gã đã tập luyện miệt mài trong nhiều năm. Gã giết người mà cứ như không. Lúc ra tay, động tác của cả hai người đều đơn giản và hiệu quả, nhưng trong cái đơn giản của Tài ẩn chứa sự mềm mại còn với Erich là sự khô cứng. Erich xứng đáng là hậu duệ mang đầy chất thép của những người lính Đức từng khuynh đảo thế giới.

Một điều nữa Tài nhận ra được là Erich rất nhanh. Hắn biết rằng tốc độ cao là một biểu hiện của trình độ thượng thặng, bởi ra tay nhanh đã khó, ra tay nhanh mà vẫn duy trì được độ chuẩn xác lại càng khó. Tài không chắc mình có thể nhanh hơn con người này. Hơn nữa, lúc nãy Erich còn chưa dùng hết sức.

Những người lính Lữ Đoàn Một trở nên hoang mang.

Họ đã thấy rõ bản lĩnh của Erich. Erich không phải là một thằng pha trà. Ngay cả nếu gã có thực sự phải pha trà đi nữa thì việc này chẳng qua cũng chỉ là bước quá độ để gã bước đến đài vinh quang mà số phận đã dành sẵn cho gã.

Gã đúng là sủng vật của ông trời. Ngoại hình đẹp đẽ như thần thánh, nguồn gốc quý tộc cao quý, tài năng siêu phàm, thậm chí còn có sư phụ là một trong Tứ Đại Sát Thần hoặc ít nhất cũng ở đẳng cấp tương đương.

Người ta không thể mong chờ điều gì hơn được nữa.

Từ Erich toát lên sự áp chế mang tính tự nhiên, sự áp chế ấy dần dần lan rộng trong những người lính Lữ Đoàn Một.

Ai đó chợt lên tiếng:

- Thống Soái đã ra lệnh. Chúng ta phải nghe lời.

Erich tiến về phía trước, những người lính rẽ ra, mở đường cho gã đi. Nhưng thế vẫn chưa phải là tất cả. Có vài người bị hắn lôi cuốn, liền chạy theo, tự nguyện trở thành người dẫn đường cho gã. Họ hô hoán, thông báo cho những người khác biết rằng Erich là tân thống soái Lữ Đoàn Một, là chỉ huy mới của bọn họ, rồi dần dần những người vây quanh Erich ngày một đông.

Cứ thế, Lữ Đoàn Một đã thuộc về gã.

Gã đã tự xây dựng được đội quân trung thành cho mình mà chẳng cần làm gì nhiều.

Một con dao đã đủ để làm nên bá nghiệp.

Bá nghiệp của Thống Soái Erich Von Daniken.

Một lúc sau, Erich được những người lính dẫn đến gặp Arthur, một gã gốc Ai Len có cái tên trùng với Vua Arthur lừng lẫy.

Arthur là Phó Thống, được Timothy giao nhiệm vụ chỉ huy cánh dưới của Lữ Đoàn Một.

Arthur nhìn Erich Von Daniken với vẻ dè dặt.

- Báo cáo Thống Soái, chúng tôi đang cố giải vây cho Thống, à là ông Timothy. Ngài có thể thấy kẻ địch của chúng ta ở đằng kia. Xin ngài hãy dẫn đầu Lữ Đoàn đánh tan bọn chúng.

Erich nhìn lên phía trước. Gã thấy những sát thủ của nhóm Mũi Dao đang chiến đấu một cách quả cảm. Họ đã mệt mỏi đến nỗi nhiều người bắt đầu loạng choạng, xem ra chỉ cần huy động một lực lượng mạnh đánh dấn lên là hậu quân Mũi Dao sẽ tan vỡ.

Gã có thể làm được điều đó. Gã đủ sức phá tan hậu quân của Mũi Dao, từ đó xộc thẳng vào trung tâm của đội quân đã khiến Cá Voi Xanh điên đảo.

Nhưng thay vì làm thế, gã quay sang nhìn Arthur với vẻ lạnh lùng.

- Mệnh lệnh của Đại Thống Soái là hỏa thiêu bọn chúng. Đã là mệnh lệnh thì phải toàn tâm thi hành, không được tự ý làm khác. Các anh lập tức rút lui, chỉ để ta và hai trăm người của Đại Thống Soái ở lại.

Arthur bối rối:

- Nhưng mà..

Erich Von Daniken lại nhìn Arthur. Ánh mắt không khác gì ánh mắt lúc nãy nhưng bên trong ẩn chứa một lực áp chế không thể giải thích bằng lời.

Arthur lập tức gục ngã.

- Tuân lệnh. Tất cả rút quân, ngay lập tức.

Hậu quân Mũi Dao ngạc nhiên nhìn tiền quân cánh dưới của Lữ Đoàn Một rút lui. Nhất thời họ chưa hiểu vì sao, nhưng ngay sau đó họ nhận ra ý đồ của đối phương.

Hai trăm binh sĩ theo mệnh lệnh của Erich đổ xăng kín sàn nhà rồi châm lửa đốt.

Ngọn lửa bùng lên, chặn đường rút của Mũi Dao.

Những người lính Mũi Dao nhìn nhau, cảm nhận nỗi tuyệt vọng đầy chất thơ trong mắt đồng đội.

Họ đã cùng nhau tập luyện, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, giờ đây họ sẽ chết cùng nhau.

Cuộc đời còn điều gì đẹp đẽ hơn thế? Bạn bè dù có thân thiết đến đâu cũng không thể chia sẻ những kỷ niệm sâu sắc như những người lính chung một chiến hào. Những kỷ niệm đã in dấu trong trái tim quả cảm của họ, những kỷ niệm làm nên ý nghĩa cuộc đời họ.

Những người lính Mũi Dao quay mặt đi, hướng lên phía trước, nơi những người đồng đội của họ đang tử chiến. Từ nay họ không cần phải lo chặn hậu nữa. Sau lưng họ là ngọn lửa đang bùng lên dữ dội. Trước mặt họ là cuộc chiến cuối cùng. Bất kể cuộc chiến ấy diễn ra như thế nào, thì họ cũng đã sẵn sàng cho nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện