Edit: Mực

Beta: Sa

Sáng hôm sau Mạnh Nhạc Nhạc mới nhớ tới di động của mình, cô lục tìm được nó từ dưới đáy ba lô, cắm sạc xong, cục gạch này mãi vẫn không có phản ứng.

Vất vả lắm mới bật được nguồn lên, nhưng cũng chỉ có cuộc gọi nhỡ của mỗi Tiêu Diệp hiển thị.

Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi bực bội, bỗng hoang mang không biết mình có phải con khỉ chui ra từ tảng đá hay không nữa?

Một tháng không gọi điện thoại, vậy mà người cha ruột mình ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu!

Hôm nay còn là 30 tháng Chạp, ông cũng mặc kệ con gái mình có về nhà luôn không à? Hay ông già lại trầm mê vào phương thuốc mới rồi? Cô nổi giận đùng đùng gọi điện cho ông, điện thoại vừa được tiếp, còn chưa kịp chất vấn thì đã truyền đến giọng nói tức giận của ông già:

"Hừ, con nhóc hư hỏng này còn biết gọi điện thoại cơ đấy. Ngày bao nhiêu rồi mà còn chưa chịu về?"

"Cha còn nói con, cha cũng có cho gọi điện cho con đâu."

Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, hôm nay mà không nói cho ra ngô ra khoai, cô tuyệt không tha thứ cho ông già thối này.

"Mày còn dám nói, cha nói cho mày biết, năm nay nhất định phải mang cho cha 2, không, 3 bình lão tửu*." (*ở Trung thì rượu gạo thường được gọi là hoàng tửu hay mễ tửu, cũng có khi dùng rượu "cũ" thêm men để thành rượu mới, cách này có thể tăng nồng độ rượu lên 20%.)

Giọng nói đầu bên kia điện thoại to lớn vang dội, còn có vẻ rất dương dương đắc chí.

"Cha nằm mơ đi, năm nay một bình cũng không có đâu."

Loại rượu này là do nhà một bạn học cấp 3 của cô tự ủ, dư vị nồng đậm kéo dài, ông già thối nhà cô rất yêu thích, nhưng mà sức khỏe của ông không thể uống nhiều, mỗi năm Mạnh Nhạc Nhạc cũng chỉ mang cho ông một bình. Năm nay hiển nhiên đã không còn kịp rồi, huống hồ, với biểu hiện lần này của ông mà còn vòi rượu, có thể cho ông một ly rượu gạo cũng đã là hiếu thảo lắm rồi.

"Mày mà không đem, cha sẽ bóc phốt mày, đến lúc đó xem mày còn có thể bắt cá 2 tay nữa không."

"Gì mà bắt cá hai tay?" Mạnh Nhạc Nhạc thắc mắc.

"Còn vờ vịt à? Vậy cha nói trắng ra nhé, một thằng họ Tiêu, còn một chú họ Trần đều đã gọi điện cho cha, nói là bạn trai của mày. Còn nói gần đây mày đang phải tập trung làm thực nghiệm, còn nói cha đừng lo lắng, trước năm mới sẽ đưa mày về.Bất ngờ nha, con nhóc này đào hoa có thừa, cha còn có số của cả hai đứa nó, nếu mày dám không mang rượu về, vậy cứ chờ mà 'toang' đi."

Ông nói có sách mách có chứng, cuối cùng còn đú thêm trend từ mới đang hot nữa, lòng thầm cân nhắc đợt rượu năm nay hẳn là ổn thỏa rồi.

Họ Tiêu? Chắc là Tiêu Diệp.

Mạnh Nhạc Nhạc chọc chọc bữa sáng mới vừa hâm nóng xong, anh thì đang ở bên ngoài lau xe. Hừ, tự làm tự chịu!

Họ Trần?

Chẳng lẽ là Trần Kiến Bạch? Nhưng tại sao Trần Kiến Bạch lại nói là bạn trai của mình?

Mạnh Nhạc Nhạc buồn bực, ngưng ảo tưởng nào, cũng không thể hoàn toàn tin lời ông già được, ông bô vì rượu cái gì cũng dám làm, chỉ sợ ông cố ý đổi Trần Kiến Bạch từ thầy kiêm cấp trên thành bạn trai để lừa cô thì có.

Không có cửa đâu!

Nghĩ thế, Nhạc Nhạc hùng hồn nói:

"Hừ, cha nói đi, con mà sợ cha chắc? Đến lúc đó còn không có cả rượu gạo, chỉ có nước sôi để nguội pha cẩu kỷ tử phục vụ ngài đó."

Ông bị nghẹn một hơi, cạch một tiếng lưu loát cúp máy.

Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, tuy rằng không thể tin lời ông bô, nhưng mà chuyện Trần Kiến Bạch gọi điện khẳng định là sự thật, nhớ tới lúc mình ngơ ngơ ngác ngác rời Viện nghiên cứu còn không kịp chào hỏi ai, trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy có chút băn khoăn.

Lấy di động ra, cô tìm số trong danh bạ gọi đi, điện thoại đổ chuông hơn mười lần nhưng không ai bắt máy.

Hay thầy đang trong phòng thí nghiệm? Hay đã về ăn Tết rồi?

Thôi vậy, về sau có cơ hội rồi lại cảm ơn người ta.

Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc không hề biết, lúc này không phải Trần Kiến Bạch Không muốn tiếp điện thoại, mà anh đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, căn bản không có di động, muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm.

------------------------------

Việc này phải nói từ buổi sáng Mạnh Nhạc Nhạc rời đi.

29 tháng Chạp.

Trần Kiến Bạch lạch cạch dậy sớm làm bữa sáng cho cô.

Đúng vậy, không phải làm nghiên cứu khoa học, mà là làm bữa sáng.

Trên thực tế, đây không phải bữa cơm đầu tiên anh nấu, bởi vì tới gần Tết Âm Lịch, người ở Viện nghiên cứu cũng càng ngày càng ít, bắt đầu từ 28 tháng chạp đã chỉ cung cấp cơm canh đơn giản cho mọi người.

Trần Kiến Bạch cảm thấy để Mạnh Nhạc Nhạc ăn cơm canh đơn giản thì sao được, nghiên cứu khoa học là công việc vận dụng trí óc, không có đầy đủ dinh dưỡng thì lấy đâu ra sức khỏe.

Hơn nữa trong "Cẩm nang" có nói, bữa cơm tình yêu là cũng là phương pháp rút ngắn cự ly tốt nhất, vì thế Trần Kiến Bạch còn trằn trọc về nhà lấy thực đơn gia truyền tới.

Tuyệt đối đừng xem thường bảng thực đơn này, làm một nhà nghiên cứu khoa học, bọn họ căn bản không cho phép trên thế giới có khái niệm ước lượng "một chút" hay "một ít".

Bởi vậy trên bảng thực đơn, tất cả liều lượng trong công thức đều chính xác đến cả số lẻ thập phân.

Trần Kiến Bạch vào bếp với thực đơn nấu ăn, cân điện tử và ống đo sẵn sàng, bận rộn cả ngày, rốt cuộc khó khăn lắm mới nấu xong một món đã vội vã đưa qua.

Để thể hiện trọn vẹn hơn ý nghĩa của cơm tình yêu, tổng trọng lượng đồ ăn hôm nay là 520.0 gam, chênh lệch 0.1 gam cũng coi như anh thất bại.

(#mực: Mé đến lạy nhà anh luôn, gặp tặng em, em thấy ngon là bỏ mồm rồi chứ ai rảnh lấy cái cân ra cân xem bao nhiêu rồi mới ăn đâu, chết mất :))))) 520 = wǔ èr líng đọc same same như wǒ ài nǐ - anh yêu em)

Về phần hương vị thế nào ấy à?

Nhiều năm về sau, để kể về tài nấu nướng của Trần Kiến Bạch, đám fan vẫn luôn mù quáng thổi phồng, cho đến khi có người mở ra tự truyện của Mạnh Nhạc Nhạc, bên trong có viết:

"Ngày hôm nay rất bình thường, không có gì đặc biệt, không có mưa to, cũng không có ánh nắng chói chang, nếu nói nhất định có gì khác lạ, vậy chỉ có thể là hương vị đồ ăn cứ là lạ sao sao ấy. . ."

Trích ——《 Con đường nghiên cứu khoa học của Mạnh đại thần • Thí nghiệm thành công lần đầu tiên. 》

Emmmmm...

Đến lúc đấy đám fan anh Bạch nhà ta mới yên lặng ngậm miệng, chỉ còn tâng bốc nhan sắc của anh mà thôi.

-

Đương nhiên đây đều là chuyện sau này, chứ lúc này Trần Kiến Bạch vẫn đang vô cùng hài lòng về bản thân, tự cảm thán khả năng bếp núc của mình quả nhiên đã lên tay.

5 giờ sáng sớm hôm sau, anh lại định làm điểm tâm kiểu Tây, hòng muốn phát huy triệt để tài hoa thiên phú của mình trong lĩnh vực này.

Lúc đang cân đo đong đếm nguyên liệu nấu ăn thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

—— Điện thoại từ Cục Cảnh sát

Nội dung là, mời anh đến nộp tiền bảo lãnh cho Vương Cách Trí??

Trần Kiến Bạch đành phải giao việc làm bữa sáng cho người khác, sau khi dặn dò cẩn thận thì vội vàng chạy tới.

-

Cục Cảnh sát Thượng Hải, người trực ban hôm nay là Lương Thần Thu và Tiểu Vũ - cũng chính là cô gái dẫn đầu đội truy quét đêm đó.

Gần đây tình hình trị an xã hội ổn định, không có quá nhiều chuyện cần xử lý, ngày hôm qua cũng chỉ có một vụ triệt phá ổ mại dâm mà thôi.

Cơ mà có một con hàng... Khụ, một người đề cử sách người lớn cho cả Đội trưởng!??

Úi trời ơi, mắt phải mù đến cỡ nào vậy? Chẳng lẽ ngày Tết không có quà gì tặng, nên tặng đầu người cho Cục Cảnh sát à? ? ? 🙃

Sau khi Trần Kiến Bạch đến, Lương Thần Thu làm theo quy định là chuẩn bị mô tả lại hành vi phạm tội của thằng bạn anh. Dù sao hành vi kia cũng chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ và không dùng với mục đích thương mại nên thật ra cũng không phải chuyện lớn.

Đương nhiên, lúc gặp mặt người nhà vẫn nên nói nghiêm trọng một chút, phải đề cập được đầy đủ ý nghĩa giáo dục cải tà quy chánh cho người ta.

Cô chỉ chỉ quyển sách trên bàn, nói:

"Anh có biết đây là sách gì không?"

Trần Kiến Bạch nhìn, đây không phải quyển "Cẩm nang" kia sao, tuy rằng trong thời gian này anh bận chăm sóc Mạnh Nhạc Nhạc và nghiên cứu nên chưa kịp đọc đến phần sau, nhưng chuyện quyển sách hay này đã giúp được mình là thật.

Vì nó là người có công với cách mạng cưa gái, nên anh nói:

"Tôi biết, đây là một quyển sách hay ."

Lương Thần Thu sửng sốt, nheo mắt hỏi:

"Nó như thế nào?"

Trần Kiến Bạch tuy rằng thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn nói đúng sự thật:

"Quyển sách này tuy rằng thiếu sự nghiên cứu kiểm nghiệm, nhưng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cực kỳ thích hợp với xã hội thời nay, đặc biệt là những người độc thân. Tôi tính sang năm sẽ tuyên truyền quảng bá, giới thiệu để nó được càng nhiều người biết đến hơn nữa."

Lương Thần Thu chỉ biết cạn lời.

Cô mỉm cười, hất cằm về phía Trần Kiến Bạch, ý bảo Tiểu Vũ:

"Đồng phạm, nhốt chung luôn đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện