Nghe vậy cô liền cười hì hì hỏi “Thế em quản được anh à?”

Người nào đó liền kề sát tai cô, phả chút hơi nóng “Nếu em muốn thử chồng em có ngoan không thì ở trên giường sẽ biết”, anh liền liếc mắt xuống giữa hai chân, lấy tay cô cách lớp quần chạm vào, “Nơi này chỉ lên với mỗi em”.

“Được rồi! Anh buông em ra trước”, cô cố gắng né tránh ánh mắt rực lửa và muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt của anh, từ khi nào một người như Hoàng Minh Huân lại không đứng đắn như vậy làm cô thật sự muốn cái lỗ nào đấy chui xuống đất.

“Trưa mai ăn cơm trưa ở chung cư xong, tôi đưa em đến trung tâm thương mại mua ít đồ quà biếu bác Diệp tôi đã chuẩn bị sẵn rồi”, Hoàng Minh Huân chính là muốn trêu đến mức cô xấu hổ như vậy, nhìn biểu cảm đáng yêu đó thật muốn lúc nào cũng cất bên mình.

“Được! Được! Được”, giờ anh nói gì cô cũng đồng ý chỉ cần cho cô thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng này thôi, cô khóc thầm lúc nãy khi không lại xem anh là chiếc ghế làm gì bây giờ xem ra nói gậy ông đập lưng ông cũng không quá đáng.

Trưa hôm sau Hoàng Minh Huân thật sự lái xe đến trường Đại học H đón cô, chỉ là cơm trưa thôi mà có cần tâm huyết vậy không? Để tài xế đến đón cũng được mà, từ HJ đến đây rõ là ngược hướng với phía chung cư. Tất nhiên có người đón là được rồi, cô không dám ý kiến mà ngoan ngoãn lên xe.

Chiếc xe lăn bánh, im lặng được một chút thì người lên tiếng trước vẫn là Tống Gia Tuệ hỏi anh về sở thích, thói quen của chú Diệp để một lát dễ dàng chọn quà đến biếu, Hoàng Minh Huân cũng nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho cô. Đến lúc trên bàn ăn cô cũng hỏi đủ thứ chuyện, anh kiên nhẫn trả lời hết, còn không quên dặn cô sau hôm nay có thể về nhà.

Tống Gia Tuệ đột nhiên dừng đũa, mặt trở nên nghiêm túc nhìn anh, hỏi “Ngày hôm đó anh không để em về nhà là vì sợ chú phạt em sao? Là chú không muốn anh xuất hiện trước truyền thông đúng không?”

Nhìn vẻ mặt căng thẳng như vậy, Hoàng Minh Huân không nhịn được mà cười lên, một phần cũng vì không muốn cô lo lắng mấy chuyện này, “Đúng vậy! Nhưng giờ mọi chuyện ổn rồi, chú cũng không quản em đến nổi sơ hở là quỳ trong phòng thờ như trước nữa nên em cứ xem chú như trưởng bối mà đối đãi là được”, anh gắp một miếng cá để vào chén cô, lại gắp thêm một miếng bỏ vô miệng xong mới chậm rãi nói tiếp “Nhưng chú có một điều kiện”.

“Là gì vậy?”

“Một đứa cháu!”, Hoàng Minh Huân không dài dòng, vào thẳng vấn đề, “Nhưng anh muốn nhiều hơn một”.



Cô liền cúi mặt xuống, nhìn chén cơm như vị cứu tinh của mình mà ăn lấy ăn để, đến mức có hột cơm còn ở trên cằm khiến anh ngồi đối diện cũng phải bật cười, ngoài người lấy nó ra giúp cô, bỏ vào miệng tiếp tục ăn. Tống Gia Tuệ liền cảm thấy, đúng là xấu hổ đến mức muốn độn thổ mà.

[…]

Chiếc xe đỗ trên đường trước cửa trung tâm mua sắm, Hoàng Minh Huân bảo có việc một chút, bảo cô lên trước sau đó nhắn vị trí cho anh. Tống Gia Tuệ mỉm cười đồng ý nhưng Hoàng Minh Huân nheo mày mấy lần vẫn cảm thấy nụ cười đó có gì đó sai sai.

Sau khi Hoàng Minh Huân lái xe đi, Tống Gia Tuệ liền lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ, cười nham hiểm “Cái đồ xấu xa hay dỗi, để hôm nay mình sẽ thay những người từng bị sự khó ở của anh ấy hành lấy lại công đạo. Nhất định phải quẹt thẳng tay chiếc thẻ này!” Nghĩ như vậy cô đi thẳng lên tầng ba, tầng chuyên bán trang phục phụ nữ.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy trên tay cô đeo chiếc nhẫn đã quý to đùng, mắt liền sáng lên, nhiệt tình lại gần hỏi cô có cần tư vấn giới thiệu về một số sản phẩm mới, Tống Gia Tuệ gật đầu nói “Được! Tôi muốn xem bộ trang phục nào đẹp nhất, thời thượng nhất và cũng đắt nhất của cửa hàng các cô”.

Nhân viên bán hàng nghe vậy liền mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa dẫn cô tới một dãy treo toàn đồ của các hàng nổi tiếng. Tống Gia Tuệ tùy ý cầm lấy một bộ đồ thiết kế màu nâu nhạt theo phong cách phụ nữ phương Tây, ướm ướm thử vào người cảm thấy có vẻ không thích hợp với tuổi của cô lắm, nó trông hơi già dặn. Đang lúc định treo bộ đồ lên lại thì ở đâu vang tới một giọng nữ rất quen thuộc, với cái ngữ điệu lanh lảnh, kiêu ngạo: “Tuệ! Là em sao? Đến đây một mình à”.

Chẳng lẽ người ta nói chị em hay có kiểu tâm linh tương thông là có thật? Cứ mỗi lần đến trung tâm thương mại đều không thiếu mặt Tống Gia Linh, hay cô ta cắm rễ ở đây chờ cô xuất hiện? Tống Gia Linh đang rạng rỡ khoác tay Trần Nam đi đến, bên cạnh còn có cả Đặng Thanh Thanh, xem bây giờ lên đời hẳn khi cặp với người giàu có.

Đặng Thanh Thanh nhìn đông nhìn tây như đang tìm kiếm gì đó, xác nhận cô đi một mình liền nở một nụ cười đầy mưu mô, chanh chua nói “Tôi đến mua quần áo, không ngờ lại gặp cậu bơ vơ ở đây đấy!”

Hôm trước Tống Gia Linh đã bị bẽ mặt tại chính hôn lễ của mình, hơn nữa Tống Gia Tuệ cũng đã lấy lại được cổ phần TD rồi, chỉ còn Công ty BN trong tay cô ta nữa thôi, thế nên cô cũng chẳng muốn tranh cãi ở một nơi như thế này làm gì, người ngoài nhìn vào lại xấu hết mặt mũi.

Bắt đầu tới lượt Đặng Thanh Thanh, cô ta chỉ bộ đồ Tống Gia Tuệ đang mặc trên người rồi ra vẻ ngạc nhiên nói “Bộ đồ cậu đang mặc tôi nhìn thấy ở một cửa hàng cách trung tâm thương mại này không xa, được giảm hơn một nửa, giá mới có hơn 100$, cá nhân tôi cảm thấy chất lượng cũng chả ra làm sao cũng chả thấy ai ngó ngàng tới nó, cậu nên mua vài bộ chất lượng mà mặc, như thế mới xứng với chồng cậu chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện