“Không phải là con làm gì cho cậu ấy giận đấy chứ, đến hôn lễ của chị vợ cũng không tới tham dự, không nể mặt gì cả!” mặt Hà Tuệ Nghi đen lại, bà cũng có đi khoe với mấy người bạn hôm nay con rể bà là Hoàng Minh Huân sẽ đến nếu anh không xuất hiện chắc là mất mặt dữ lắm.

Ai cũng nói đến chuyện cô có nể mặt hay không liệu có từng nghĩ đến việc lời nói cô có trọng lượng đến mức có thể làm cho người như Hoàng Minh Huân bỏ công việc đến đây? Hôn nhân của cô cũng chỉ là một “món hàng” dùng để trao đổi lợi ích thôi mà, chắc gì anh đã không xem cô như một trò đùa.

Nghĩ như vậy lòng Tống Gia Tuệ liền trùng xuống nhưng vì hôm nay là ngày vui của Tống Gia Linh, cô không muốn Tống phu nhân mất hứng liền lập tức cười bảo “Anh ấy bận một xíu, chắc một lát sẽ tới thôi ạ!”, cô vẫn đặt niềm tin vào việc có người sẽ đến, bản thân cô cũng không rõ mình thật sự mong chờ Hoàng Minh Huân hay tên trai bao kia nữa.

“Vậy thì tốt, mẹ đi tiếp khách đây! Lát nữa con rể tới, con dẫn nó đến gặp mặt mẹ nhé!” Tống phu nhân vui vẻ gặp những người đến tham dự.

Ngược lại Tống Gia Tuệ phải gượng cười vì mấy lời mình vừa nói.

Khách khứa ai cũng chúc mừng Hà Tuệ Nghi, con gái lớn hôm nay kết hôn, con gái thứ hai cũng đã lấy chồng, là con dâu nhà họ Hoàng, con rể Hoàng Minh Huân lát nữa cũng sẽ tới chúc mừng, nhìn nét mặt rạng rỡ của Tống phu nhân không thể vui mừng hơn được nữa.

Xa xa trong hôn lễ Tống Gia Linh cô nhìn thấy cả Vũ An Ngôn và Diệp Hàn Lâm nữa, hai người đó tới đây làm gì? Chính hai người đó đã đặt điều nói mấy lời xằng bậy về Hoàng Minh Huân cái hôm gặp trong trung tâm thương mại mới có cớ sự như hôm nay. Tống Gia Tuệ không có ý định chào hỏi, liền đi đến một góc khuất tầm nhìn của họ ăn nhẹ một chút.

Nghi thức thì cũng như những hôn lễ bình thường khác nhưng đến khi nó kết thúc mới có chuyện đáng nói. Người dẫn chương trình tuyên bố lễ nghi đã được hoàn thành, mời đôi vợ chồng trẻ nhảy khai màn cho buổi khiêu vũ, đồng thời mời các vị khách nâng ly chúc mừng.

Tống Gia Linh đứng ở trung tâm của hội trường, đảo mắt đến chỗ Tống Gia Tuệ trong góc thiếu ánh đèn, bình tĩnh tươi cười nhìn một lượt quan khách, chia sẻ “Cảm ơn mọi người dù có trăm công nghìn việc cũng dành chút thời gian vàng ngọc đến chung vui với gia đình và hai vợ chồng con, em ạ!”. Nhận được một tràn vỗ tay khích lệ, Tống Gia Linh cúi đầu đầy trân trọng, nói tiếp “Nhận được lời chúc phúc của mọi người hai vợ chồng con, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có điều, trước khi mở màn cho buổi tiệc khiêu vũ, có một người mà hai vợ chồng con, em muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất, chính là em gái – Tống Gia Tuệ!”

Ánh đèn chạy khắp hội trường một lượt rồi chiếu thẳng vào người Tống Gia Tuệ, ánh sáng chiếu thẳng vào người làm cô có chút bất ngờ, không biết phải phản ứng thế nào.

“Chắc mọi người cũng biết trước đây không lâu, Tập đoàn TD của nhà họ Tống không ít khó khăn, để có thể giải quyết được chúng, bên cạnh sự cố gắng nỗ lực hết mình của chú ba – Tống Tiến Thành thì tất cả còn phải nhờ vào Tống Gia Tuệ! Có thể nói, không có em ấy thì không có Tống Gia Linh của bây giờ, càng không có hôn lễ long trọng của ngày hôm nay. Vì vậy, mở màn cho buổi khiêu vũ ngày hôm nay, tôi xin được phép mời cô Tống Gia Tuệ và chồng là Hoàng Minh Huân sẽ nhảy đầu tiên”.

Nghe những lời Tống Gia Linh nói, máu trong người Tống Gia Tuệ như đông cứng lại, cơ thể run lên, hai chân dường như sắp không đứng vững được nữa, rối rắm không biết phải làm sao? Bây giờ Hoàng Minh Huân không tới, tên kia cũng không… cô biết lên nhảy cùng ai cơ chứ?

“Không phải nói là chồng cô ta cũng tới sao? Sao không nhìn thấy Hoàng Minh Huân đứng cạnh cô ta chứ?”

“Trời ạ! Cậu không biết rồi, hai chị em nhà họ Tống bằng mặt nhưng không bằng lòng, luôn âm thầm đấu đá nhau đấy, Hoàng Minh Huân là người thế nào cậu còn không biết à? Đã già yếu lại còn xấu, có mà nhảy được mới là lạ đấy!”

“Tôi còn nghe nói chú rể Trần Nam bây giờ là người yêu cũ của em gái cô dâu! Chấn động chưa?”

“Chấn động thật! Hóa ra là cô dâu vì tư thù cá nhân mà chơi em gái mình một vố đau điếng”.

“Mấy người cứ chờ đi biết đâu lát nữa có kịch hay để xem”.



Những lời bàn tán xung quanh cứ thế ngày một nhiều, hầu hết chỉ toàn là chê Hoàng Minh Huân, Tống Gia Tuệ vẫn lặng người tại chỗ, chỉ hận một mình không thể cãi lại với cả tốp người bọn họ. Lúc này lòng cô đang gào thét dữ dội, anh mau xuất hiện đi!

“Em gái, sao em không động đậy thế? Anh chị đang đợi hai em nhảy mở màn đấy!” Tống Gia Linh đứng trên sâu khấu cầm micro đắc chí nói, quyết không bỏ qua cơ hội làm nhục cô lần này.

Ánh mắt cùng những lời nói dị nghị của mọi người càng lúc càng tăng lên, Tống Gia Tuệ bị ép tới mức như đang đứng trước một vách núi đá cao không có đường thoát thân. Nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm, lấy hết dũng khí, khuôn mặt cô trắng bệch đáng thương lên, “Chồng tôi anh ấy…”

“Ai nói tôi không thể tới?” Một giọng nói mạnh mẽ dõng dạc nhưng cũng vô cùng ấm áp vang lên từ phía cổng chính của đại sảnh đã cắt ngang lời giải thích chưa kịp nghĩ ra của Tống Gia Tuệ.

Cái giọng nói này… là Hoàng Minh Huân sao? Anh tới thật à?

Ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng về phía âm thanh phát ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện