“Muội thật sự muốn gánh tội thay thay người ta? Một khi đã như vậy, ta sẽ tính hết khoản nợ này lên đầu muội.” Sở Ngọc Lang cười, nói với Trường Dung: “Vị Triệu đại nhân kia dường như còn chưa đến cửa đưa canh thiếp, ngươi cầm danh thiếp của phụ thân đi nhắc nhở, đừng để muộn.”

Sở Ngọc Khê vừa nghe lập tức nóng nảy, nàng ta vốn định kéo dài, vẫn luôn cảm thấy may mắn vì ông già kia bận việc, vẫn luôn không tới cửa đổi canh thiếp. Còn nữa, việc này rõ ràng không phải kế hoạch nàng ta, vì sao nàng ta phải gánh tội thay cho Tiểu Thôi thị không lên được mặt bàn kia?

“Là mẫu thân ngươi, chính là vị kế mẫu kia của ngươi.” Sở Ngọc Khê nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức nói: “Bà ta cho ta thuốc này, bà ta còn phái người đi chặn đường bắt tỷ. Ta không biết sao tỷ lại chạy ra được, nhưng việc này không liên quan đến ta.”

“À, là vậy à.” Sở Ngọc Lang hiểu rõ gật đầu, trên mặt lại không hề có cảm xúc kinh ngạc, giống như đã biết một việc rất bình thường. Nàng gật đầu: “Nếu như muội đã khai, việc này nói ra cũng do số ta không tốt, muội lại là muội muội đồng tông cùng mạch với ta. Chuyện này, ta sẽ không truy cứu nữa.”

Dẫu sao, nếu cái danh Lục muội muội này bị huỷ hoại thì làm sao có thể đưa đi liên hôn được đây, đến lúc đó tổn thất lại là Sở gia.

Sở Ngọc Khê không thể tin được, Sở Ngọc Lang cứ vậy tha cho nàng ta. Nàng ta còn hơi ngơ ngác.

“Vốn sinh cùng một rễ, cần gì phải đấu nhau.” Sở Ngọc Lang nhoẻn miệng cười.

Sở Ngọc Khê ngơ ngác đi, lúc đi còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ Sở Ngọc Lang thật sự hiền đức như lời người ngoài nói, là nàng ta vẫn luôn hiểu lầm à?

“Tiểu thư, chúng ta không có chứng cứ, sao có thể xử lý phu nhân.” Trường Dung do dự hỏi.

Sở Ngọc Lang nhìn chim bay ngoài cửa sổ, cười khẽ: “Có một số việc, cần chứng cứ sao?”

Cho dù người khác chưa từng làm, nàng cũng có thể bịa đặt vô căn cứ được. Chứng cứ là cái thá gì, vu oan hãm hại đơn giản hơn tìm chứng cứ xác thực nhiều.

Tiểu Thôi thị, ngàn không nên vạn không nên trêu chọc nàng. Nếu bà ta đã biết được những chuyện năm đó nàng làm, vậy thì bà ta cũng nên biết nàng không phải kiểu người để mặc người ta khinh khi, càng không nên trêu chọc nàng.

Rất nhanh, Sở Ngọc Lang bí mật dặn dò, chuẩn bị thỏa đáng.

Tiểu Thôi thị bị tỳ nữ tố cáo đến trước mặt Sở lão phu nhân vì dùng vu cổ. Tỳ nữ kia là tỳ nữ nhất đẳng trong phòng Tiểu Thôi thị, vẫn luôn đi theo hầu hạ từ khi Tiểu Thôi thị gả đến.

Không ai ngờ, nàng ta sẽ đột nhiên cắn ngược lại Tiểu Thôi thị một cái, ngay cả Tiểu Thôi thị cũng không thể tin được.

Chính viện, lão phu nhân ngồi ở trên cùng, ngồi phía dưới là Sở Nam, xuống chút nữa là Sở Ngọc Lang tiếp đó là các tỷ muội khác trong nhà.

Tỳ nữ quỳ gối tự xưng là bởi vì thân thể phu nhân bị hao tổn, khó chịu vì tiểu công tử đã khỏi hẳn bệnh, lúc này mới sinh lòng ghen ghét, đi mời đạo vu, chỉ vì có thể làm tiểu công tử ngốc như trước, còn cả Sở Ngọc Lang.

Còn lấy ra một số lượng bạc lớn từ trong sổ sách, cho đạo vu.

Sở lão phu nhân tra rõ, phát hiện lời này lại không hề giả. Bà lập tức giận dữ, hận không thể hưu luôn tại chỗ.

Nhưng mà, người như bọn họ, hưu thê thật sự là gièm pha, chỉ đành để việc đó lại.

Lại mời đại phu đến, Tiểu Thôi thị bị hao tổn thân thể vì thuốc từ mấy năm trước, đã sớm không thể sinh. Nhưng mà bà ta vẫn luôn giấu giếm việc này, chỉ lén lút uống thuốc.

Tiểu Thôi thị vốn là con thiếp thất, không có năng lực trông coi việc nhà, làm việc sai sót chồng chất, hiện tại thậm chí đã không còn năng lực sinh dục, tính tình lại ác độc như thế. Bởi vì không thể sinh nên muốn dùng cách này hại con nối dõi.

Người như vậy, không chiếm vị trí chủ mẫu thì có tác dụng gì?

“Không, không, không, không phải như thế, đều là Sở Ngọc Lang cho hạ độc ta cho nên nhiều năm như vậy ta mới không có hài tử được.” Tiểu Thôi thị quỳ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt: “Ngài nghe rõ không? Đại phu đã nói, bởi vì mấy năm trước, thần thiếp dùng thuốc tuyệt tự, hiện giờ mới khó có con. Ngài công bằng chính nghĩa, chẳng lẽ không muốn điều tra rõ là ai hạ thuốc à?”

Người ở đây đều cảm thấy buồn cười. Cho dù Sở Ngọc Lang có lợi hại thì năm đó nàng mới chín tuổi chứ mấy, sao có thể có thủ đoạn như vậy được?

Tiểu Thôi thị hết đường chối cãi, gân xanh ở thái dương đều nhảy dựng lên: “Thiếp thật sự oan uổng mà. Đều là nó, thiếp thân đều bị hãm hại!”

Nhưng mà chứng cứ vô cùng xác thực, ai còn thèm nghe bà ta hắt nước bẩn lên người khác chứ.

Từ đầu tới cuối, Sở Ngọc Lang không nhúng tay vào việc này. Đều là tỳ nữ trong phòng bà ta không nhìn nổi, phản bội chủ tử.

Nhưng cho dù mặt ngoài Sở Ngọc Lang không nhúng tay, việc này cũng khá vi diệu. Nàng mới bị tước đoạt quyền chưởng gia, người thay thế nàng đã xảy ra việc này.

Sở Ngọc Lang lẳng lặng nhìn bà ta, hờ hững uống một ngụm trà.

Người ngồi đây không khỏi sợ hãi. Nếu trước đó còn không cảm thấy thì hôm nay ở đây mọi người đều đã biết thủ đoạn của Sở Ngọc Lang.

“Tiểu Thôi thị phạm vào đại sai, ngay trong ngày đưa đến thôn trang ngoài thành. Chưa được sự đồng ý, không được trở về.” Ánh mắt Sở lão phu nhân hơi sầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngọc Lang, giọng ôn hòa lại: “Lang Nhi à, nếu đã xảy ra việc này, về sau đại phòng để con chăm sóc đi.”

“Tổ mẫu, thế này sợ là không thích hợp.” Sở Ngọc Lang cười nói: “Trong số thị thiếp ở hậu viện của phụ thân, đề bạt một vị phu nhân, cũng tiện về sau Lang Nhi không ở nhà, quản lý việc nhà.”

Sở lão phu nhân nhìn nàng, cười: “Con là người có chừng mực. Chuyện đại phòng, bà lão này cũng không nhúng tay vào nhiều.”

Rất nhanh, Tiểu Thôi thị đã bị đưa đến thôn trang. Hôm đó đi, cảnh tượng thê lương, tỳ nữ trong viện đều rối rít cầm bạc đi mất, đi theo bà ta chỉ có hai thị tỳ bà ta mang từ Thôi gia đến.

Lúc sắp đi, Tiểu Thôi thị còn ở trên xe ngựa đợi một lúc lâu, muốn nhân lúc Sở Ngọc Lang tiểu nhân đắc chí đến giẫm đạp bà ta thì dùng lời uy hiếp đã chuẩn bị hai ngày khiến nàng ghê tởm một phen.

Nhưng mà Sở Ngọc Lang không thèm đi nhìn bà ta. Nàng ngồi ở trong viện, mấy thiếp thất đại phòng và mấy thứ nữ đều ở trong viện.

Sở Nam luôn không kiên nhẫn với những việc hậu viện này, đều giao cho Sở Ngọc Lang, bao gồm ai chưởng quản đối bài và chìa khóa. Sở Ngọc Lang tự quản cũng được, để thiếp thất quản cũng được, ông ấy đều không có ý kiến gì.

Sở Ngọc Lang nhìn thiếp thất và các muội muội ngồi dưới, không chút để ý dùng nắp trà gạt lá trà: “Tứ muội muội và Ngũ muội muội nghĩ sao? Có bằng lòng tiếp tục theo ta làm của hồi môn không?”

Câu hỏi này thật khó khăn. Sau khi làm của hồi môn thì chẳng khác nào phản bội Sở gia, mẹ đẻ của các nàng còn ở hậu viện Sở gia. Tranh chấp hoàng trữ, không phải ngươi chết chính là ta sống. Nếu đến một bước kia, các nàng nên ngóng trông Sở gia không có kết cục tốt, hay là phu quân của mình suy tàn mới tốt?

Sở Ngọc Lang cũng có thể nhìn ra các nàng do dự, cho nên tự cho các nàng cơ hội lựa chọn. Nàng cần ngươi phải tuyệt đối trung thành và tin tưởng nàng.

Trước lúc đó, nàng sẽ không cho họ bất kỳ hứa hẹn gì, cũng không thể nói ra tính toán và đường lui đại nghịch bất đạo của nàng.

Mấy thứ nữ ngày thường đã biết vị trưởng tỷ này lợi hại, hôm nay lại lần nữa được thấy thủ đoạn của trưởng tỷ, không khỏi càng thêm do dự.

“Muội đi theo trưởng tỷ.” Sở Ngọc Nhiêu do dự nói.

“Muội cũng đi theo trưởng tỷ.” Sở Ngọc Liên cũng nói theo.

Quả thật, nếu không đi theo trưởng tỷ, các nàng còn có cơ hội có thể đi làm phu nhân chính thất đứng đầu, hoặc gả một người có gia thất nhưng tuổi tác cao hơn mình mấy lần giống lục tỷ tỷ, hay là bị đưa vào trong nhà quyền quý làm trắc phu nhân.

Tương lai như nào còn chưa nói trước được, nhưng mà mấy năm nay, ít nhiều nhờ trưởng tỷ bảo vệ, các nàng mới có thể ở sống tự tại như vậy ở Sở gia. Nếu các nàng còn hữu dụng với trưởng tỷ, không bằng theo trưởng tỷ luôn.

Có lẽ có một ngày, Thái Tử suy tàn, tin rằng trưởng tỷ cũng có thể mang theo các nàng thắng lợi trong khốn cảnh.

Sở Ngọc Lang cười nhìn về phía mẹ đẻ của hai người: “Hai vị, sau này cùng nhau xử lý công việc trong đại phòng đi. Sau này ta xuất giá, Trĩ Nhi còn muốn nhờ các ngươi chăm nom nhiều.”

Lâm thị và Lý thị vội sợ hãi tạ ơn.

Thật ra bọn họ hy vọng nữ nhi ở lại trong phủ, đến lúc đó chọn một vị gia đình đứng đắn, làm phu nhân chính thất vẫn tốt hơn làm thiếp thất cho người ta. Nhưng mà đây là nữ nhi tự lựa chọn, các bà đã từng khuyên lại không thể nói thêm gì.

Đại tiểu thư chọn hai bà chưởng gia, đây cũng là việc các bà đã đoán trước được. Nữ nhi đi theo đại tiểu thư, như vậy các bà mới có thể càng tận tâm tận lực chăm sóc tiểu công tử.

Sở Ngọc Lang rất nhanh đã sắp xếp thỏa đáng mọi việc. Lâm thị và Lý thị cùng nhau tiếp quản việc trong nhà, hai bên quản thúc nhau, vẫn tốt hơn là một phương nắm hết.

Mà Đông Cung cũng tra xét rõ ràng mọi chuyện.

Tư Mã Tĩnh rất không thể ngờ Tiểu Thôi thị là người không có cảm giác tồn tại như vậy, thế mà lại làm ra chuyện ác độc đến thế.

Mẫu thân sinh thành ra Sở Ngọc Lang là Đại Thôi thị, là đích trưởng nữ của đồng lứa Thôi gia năm đó. Tiểu Thôi thị là thứ muội. Sau khi Đại Thôi thị chết, Thôi gia vội không chờ nổi đưa Tiểu Thôi thị đến.

Tư Mã Tĩnh không biết Thôi Huyễn kia làm cữu cữu, sao có thể làm ra việc ghê tởm như vậy. Vì leo lên Sở gia, đưa nữ nhân cho muội phu vào lúc muội muội ruột của mình còn trên đơn, đơn giản vì năm đó muội phu phong lưu thích mỹ nhân.

Có thể nói năm đó Thôi thị buồn bực mà chết, không thoát khỏi liên quan đến người ca ca Thôi Huyễn này.

Thậm chí sau khi muội muội ruột chết, ông ta hoàn toàn không có lòng ăn năn, vội vàng lại đưa thứ muội đến Sở gia.

Năm đó Sở Ngọc Lang mới mất mẫu thân, di nương gấp không chờ nổi muốn thượng vị, thay vị trí mẫu thân. Đặc biệt là di nương này, sau khi làm chủ mẫu còn ba lần bốn lượt muốn ôm Sở Trĩ đi.

Không biết khi đó Sở Ngọc Lang có suy nghĩ gì. Hắn nhớ rõ, khi đó Sở Ngọc Lang cũng mới chỉ chín tuổi.

Nghĩ vậy, trái tim Tư Mã Tĩnh như bị từng cây kim nhỏ đâm vào. Hắn không khỏi nhíu mày nhăn tít lại, càng vô cùng chán ghét Thôi gia.

“Cô nhớ rõ, mấy năm nay dường như Thôi Huyễn làm không ít việc bán quan bán tước cắn xén tiền công. Chẳng qua là loại chuột nhắt mà triều đình nuôi mà thôi. Có câu nước quá trong ắt không có cá, chỉ ít ỏi nên không muốn phí sức.”

Tư Mã Tĩnh hơi nhếch mắt phượng, nhìn mấy nội thần Đông Cung đứng ở dưới, nói: “Lúc buộc tội Sở Hoa, thuận tiện kéo theo cả Thôi Huyễn đi.”

Sở Ngọc Lang chịu đau khổ nhiều năm như vậy, không có lý nào cữu cữu không biết xấu hổ Thôi Huyễn còn có thể giẫm lên máu thịt của muội muội và tôn nữ ruột, lưng dựa Sở gia cây đại thụ Sở gia mà hô mưa gọi gió.

Mấy quan viên lập tức thưa vâng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện