Tiêu Chiến lấy hết dũng khí đến công ty Vương Nhất Bác làm việc, nhưng, hình như mọi chuyện luôn luôn không được thuận lợi.

Hình như Vương Nhất Bác có nói qua Tiêu Chiến sẽ đến, giám đốc bộ phận rất niềm nở đón tiếp Tiêu Chiến, sau khi sắp xếp vị trí xong, Tiêu Chiến liền làm quen với môi trường xung quanh một chút.

Theo tin tức giám đốc bộ phận nhận, không nhất định phải nhận cậu.

Một đám người lập tức bắt đầu tám chuyện trong nhóm nhỏ của mình, Tiêu Chiến có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt bọn họ nhìn anh có phần xa lánh và ghen tị.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, Tiêu Chiến một mình đến nhà ăn ăn cơm. Đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng mà nhiều món Tiêu Chiến không thể ăn. Cậu suy nghĩ cẩn thận chọn vài món rau, lấy thêm một cái trứng luộc, lặng lẽ ngồi ở một góc.

Vương Nhất Bác không thường đến nhà ăn ăn cơm, nhưng hôm nay lại muốn đến ăn, thật ra anh cũng không hiểu là tại sao. Vừa đến cửa nhà ăn đã bị Lý Ngọc Khiết gọi.

"Nhất Bác, ngọn gió nào thổi anh đến nhà ăn vậy.", hai người đi song song với nhau.

"Đến xem đồ ăn có ngon không, mọi người ăn có quen không.", Vương Nhất Bác mỉm cười.

Thật ra Lý Ngọc Khiết cơ bản không đến nhà ăn, cô ta chỉ là biết được hôm nay Vương Nhất Bác sẽ đến nhà ăn, bọ ngựa bắt ve mà thôi.

Vào cửa, Vương Nhất Bác tìm bóng dáng Tiêu Chiến, lại không nhìn thấy, Vương Nhất Bác nói thầm trong lòng, không lẽ không đến ăn cơm sao? Sau khi chọn vài món yêu thích, Vương Nhất Bác cố ý đi vòng quanh lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện dáng người ốm yếu trong góc.

Cảm giác bên cạnh có động tĩnh, Tiêu Chiến ngẩng đầu, thấy Vương Nhất Bác ngồi kế bên, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

"Anh Nhất Bác...à, Tổng giám đốc Vương...", Tiêu Chiến nuốt xuống một miếng bắp cải, gọi Vương Nhất Bác.

"Sao ăn có nhiêu đây vậy!", Vương Nhất Bác nhìn mấy món thanh đạm trước mặt.

"Mấy cái khác không thể ăn...", Tiêu Chiến chán nản nói, vẻ mặt buồn bã khiến trái tim Vương Nhất Bác thắt lại.

"Nhất Bác, anh ngồi ở đây à... Ngồi chung nha!", Lý Ngọc Khiết không khách sao ngồi đối diện Vương Nhất Bác, "Ý? Tiêu Chiến cậu cũng ở đây à? Cậu làm ở đây sao?"

"Ừ", Tiêu Chiến gật dầu, cậu không thích cô gái này lắm, nhưng lúc người khác hỏi bạn, bạn không thể bất lịch sự mà làm lơ.

"Nhất Bác, món tôm hùm đất trộn rau này ngon lắm, anh ăn không? Cũng không cay lắm...", Lý Ngọc Khiết vui vẻ hỏi.

Vừa nghe tôm hùm đất, Tiêu Chiến nhịn không được ngẩng đầu nhìn, không ngờ còn có tôm hùm đất, cậu không thấy, tiếc quá đi, bây giờ mà đi lấy thì không hay cho lắm nhỉ...

Vương Nhất Bác cầm lấy cái chén nhỏ đựng tôm hùm đất của Lý Ngọc Khiết, nhìn Tiêu Chiến, đặt bên tay trái Tiêu Chiến, "Ăn đi."

"Dạ? Cảm ơn...", Tiêu Chiến có chút khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác, "Đưa cho cậu à?"

"Không phải cậu thích ăn tôm hùm đất sao, không cay, cậu có thể ăn.", Vương Nhất Bác ăn một miếng sườn non, nhìn Tiêu Chiến.

"Dạ dạ, thích..."

Lý Ngọc Khiết nhìn tôm hùm đất mình đưa cho Vương Nhất Bác lại vào bụng Tiêu Chiến, tâm trạng không vui cho lắm, cũng không nói gì.

Nhà ăn rộng lớn, nhân viên ăn xong thì lần lượt trả lại văn phòng, có người ánh mắt sắc bén nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi ăn cơm với tổng giám đốc, sau đó nhóm trò chuyện lại bùng nổ.

Tiêu Chiến hầu như không có công việc đã tan làm, ngày hôm nay thật mệt, đến làm quen với công việc, thì ra Vương Nhất Bác mỗi ngày đều làm việc như vậy, Tiêu Chiến không khỏi đau lòng.

Trong tủ lạnh hai cửa có rất nhiều rau, Tiêu Chiến lấy ra vài món Vương Nhất Bác thích, bắt đầu phân loại, cậu có đi hỏi trợ lý của Vương Nhất Bác, hôm nay anh ấy chắc là sẽ không làm thêm giờ.

Đeo tạp dề lên, Tiêu Chiến lại bắt đầu bận rộn.

Cho đến khi các món trên bàn đều nguội lạnh, Vương Nhất Bác cũng chưa về, Tiêu Chiến co người ngồi trên sofa, khóc thút thít, có vẻ như Vương Nhất Bác thật sự rất khó chạm đến, hình như dù có nỗ lực thế nào cũng không chạm được đến anh ấy, không lẽ sai thật rồi sao? Sự kiên trì này hình như không nên có...

Mơ mơ màng màng, Tiêu Chiến cảm giác có người ở bên cạnh, sờ lên mặt cậu.

Vương Nhất Bác nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng có chút ấm áp, hình như từ lúc ông nội ra đi đến giờ, lâu rồi chưa thấy mấy món ăn gia đình.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu, trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy rất phức tạp, nhưng mà Tiêu Chiến... Bây giờ trong lòng tôi hình như tạm thời... Chưa có cậu...

Thật ra, trên đời này có rất nhiều chuyện mà bạn không biết, không rõ ràng.

"Tiêu Chiến...dậy đi, đừng ngủ trên sofa.", Vương Nhất Bác vẫn là đẩy người bé nhỏ tỉnh lại.

"Anh về rồi à, ăn cơm chưa?", Tiêu Chiến dụi dụi mắt, đứng dậy.

"Ừ, ăn rồi, về phòng ngủ đi."

"Nhất Bác..."

"Sau này đừng đợi tôi nữa."Tiêu Chiến đờ đẫn đứng tại chỗ, nước mắt âm ấm làm mờ đi ánh nhìn, Vương Nhất Bác không nói gì, xoay người trở về phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện