Tiệp Trân thất thiểu lê từng bước nặng nhọc đi vào biệt thự,đến lúc này ả vẫn không thể tin vào sự thật Đặng Thiên đã phản bội sau lưng mình.

Ả tự hỏi lòng có phải Đặng Thiên đã bị người phụ nữ kia dụ dỗ nên nhất thời sa ngã hay không?Ả và hắn đã yêu nhau được 7 năm rồi!Từ năm 16 tuổi ả đã phải lòng hắn và yêu hắn đến tận hôm nay.7 năm yêu đương với biết bao kỷ niệm ngọt ngào không thể kết thúc một cách chóng vánh và dễ dàng như thế được!Tiệp Trân tự nhủ khi trạng thái tinh thần đã bình ổn trở lại thì sẽ giáp mặt Đặng Thiên hỏi rõ ngọn nguồn căn do.Hơn ai hết ả vẫn nhen nhúm lên ngọn lửa hy vọng với người đàn ông này và mong muốn có một cái kết thật viên mãn bên cạnh hắn.

Tiệp Trân định đẩy cửa bước chân vào nhà thì chợt thấy khác lạ khi sáng nay trước lúc ra khỏi nhà ả nhớ là mình đã khóa cửa cẩn thận.

Nhưng khi nhìn về phía cánh cửa đã bị mở toang toác thế này ả có cảm giác đã bị người khác dùng ngoại lực xâm nhập vào.Trong khi còn chưa kịp định thần với những hoài nghi mơ hồ thì phía sau gáy của Tiệp Trân đã bị họng súng khô khốc dí chặt khiến ả sởn hết cả gai óc vì sợ hãi.

Giọng nói từ phía sau lúc này vang lên thật đanh lạnh:

- Tiệp tiểu thư đừng cử động!Ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi!

Tiệp Trân toát mồ hôi lạnh run giọng hỏi:

- Các người là ai hả?Sao lại xâm nhập gia cư bất hợp pháp như thế? Đáp lại lời ả chỉ là họng súng dí chặt vào gáy và cưỡng chế bước đi vào gian phòng khách phía bên trong.

Tiệp Trân tá hỏa nhận ra Kỳ An đang ngồi sừng sững ở ghế sofa trừng mắt nhìn về phía mình,dù chỉ gặp nhau đúng một lần vào vụ việc Châu Tuệ đích thân đến biệt thự tố cáo ả lần trước nhưng gương mặt góc cạnh nam tính cùng chiều cao nổi bật hiếm có của Kỳ An đã khiến ả không tài nào quên được.

Tiệp Trân hoảng sợ nhìn về phía Kỳ An run giọng:

- Anh…Anh đột nhập vào nhà tôi làm gì thế?

Người thuộc hạ đá vào chân của Tiệp Trân khiến ả chỉ kịp kêu lên đau điếng rồi quỳ xuống trước mặt Kỳ An.

Lúc này Kỳ An nhàn nhã rít từng làn khói thuốc bay lởn vởn trước mặt ả rồi lạnh giọng nói:

- Tiệp tiểu thư!ắt hẳn cô đã nhận ra tôi rồi đúng không?Món nợ giữa chúng ta đến hôm nay đã đến hồi kết thúc rồi!

Tiệp Trân nghe thế càng co người lại vì run sợ:

- Tôi với anh không quen không biết cũng không thù không oán!Rốt cuộc là anh muốn tính toán nợ nần gì với tôi?

Kỳ An nhả ra làn khói thuốc rồi cười lạnh:

- Vậy Tiệp tiểu thư có quen biết người này không?

Kỳ An ra hiệu cho thuộc hạ áp giải gã đàn ông đã bị trói chặt tay chân bằng dây thừng đến quỳ bên cạnh Tiệp Trân,ả nhận ra đấy chính là gã thám tử từng theo dõi mình trước đó và đã bị Đặng Thiên mua chuộc.

Trong khi Tiệp Trân còn chưa kịp định thần thì đã nghe giọng gã thám tử khóc lóc van xin:

- Tiệp tiểu thư cứu tôi với!Mọi chuyện bị bại lộ cả rồi!Bọn họ đã truy tìm ra tôi đang lẩn trốn ở Thanh Hải và áp giải về Bắc Kinh tối đêm qua!Tôi đã bị tra tấn dã man suốt một đêm nên những gì cần khai đã khai ra hết cả rồi!

Tiệp Trân tái xanh vì run sợ trên gương mặt không còn chút tơ máu,Kỳ An liền gằn giọng:

- Cô hãy gọi cho Phong Lâm Vũ đến đây ngay lập tức!

Tiệp Trân còn đang chần chừ thì Kỳ An đã dí sát họng súng vào thái dương ả:

- Nhanh lên!

Tiệp Trân run rẩy thao tác nhấn phím điện thoại,rất nhanh chóng đầu dây bên kia Phong Lâm Vũ đã bắt máy:

- Anh nghe đây!

Tiệp Trân liền lắp bắp cầu cứu:

- Phong…Phong thiếu gia anh hãy đến biệt thự ngay đi!Kỳ An đang có mặt ở đây uy hiếp em!Trông hắn lúc này đáng sợ lắm!

Phong Lâm Vũ đang lái xe trên đường nghe giọng Tiệp Trân run sợ thì liền trấn an:

- Em bình tĩnh lại trước đã!Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiệp Trân tiếp tục lắp bắp:

- Kỳ…Kỳ An bỗng dưng đột nhập vào biệt thự còn dí súng đe dọa em!

Phong Lâm Vũ liền sa sầm sắc mặt quát lớn qua điện thoại:

- Thằng khốn ấy định làm gì chứ?Được rồi Tiệp Trân em hãy giữ bình tĩnh!Anh sẽ đến ngay đây!

Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ đánh gấp tay lái quay đầu xe về hướng biệt thự,trên khuôn miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Kỳ An:

- Thằng khốn kiếp mày còn dám đến biệt thự của tao uy hiếp Tiệp Trân?Đúng là chán sống thật rồi!



Vừa đến biệt thự thì Phong Lâm Vũ đã hớt hải chạy đi tìm Tiệp Trân ngay.

Khi bước vào gian phòng khách đập vào mắt hắn lúc này là Tiệp Trân cùng với một gã đàn ông đang bị trói chặt toàn thân trên người bằng dây thừng nằm sóng soài dưới mặt đất.

Vừa trông thấy Phong Lâm Vũ thì Tiệp Trân đã gào lên thất thanh:

- Phong thiếu gia cứu em với!

Phong Lâm Vũ trông thấy bộ dạng thảm thương của Tiệp Trân cùng thái độ nhàn nhã của Kỳ An đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa thì chạy vụt lại giơ nắm đấm về phía trước hét toáng lên:

- Thằng chó chết này mày đang làm gì vậy hả?

Kỳ An bắt lấy nắm đấm của Phong Lâm Vũ rồi nhanh chóng nện thẳng vào mặt hắn cú phản công không nhân nhượng.

Phong Lâm Vũ xây xẩm trước cú đấm của Kỳ An rồi quát lớn:

- Mẹ kiếp mày dám đấm tao?

Khi Phong Lâm Vũ định lao đến phản đòn thì lại nhận thêm một cú đấm vào mặt của Kỳ An mà ngã nhào xuống nền đất.

Kỳ An bước đến ngồi lên người Phong Lâm Vũ siết chặt cổ áo hắn mà trừng mắt quát:

- Đấm đã là gì?Tao còn đang muốn lấy cái mạng chó của mày cơ!

Phong Lâm Vũ đưa tay lau đi vệt máu đang tuôn ra từ khóe miệng rồi hét lớn:

- Đệch mẹ mày!Mày lên cơn điên gì thế hả?Sao lại bắt nhốt uy hiếp Tiệp Trân như thế?

Kỳ An buông cổ áo Phong Lâm Vũ ném hắn qua một góc rồi đứng phắt dậy tiến đến phía Tiệp Trân đang quỳ gối nhạt giọng đáp:

- Đầu đuôi cớ sự đều bắt nguồn từ con ả này mà ra!Tao không đến tìm ả thì tìm ai đây?

Phong Lâm Vũ trừng mắt nhìn Kỳ An tiếp tục la hét:

- Chuyện ân oán của tao với mày không liên quan đến Tiệp Trân!Mày mau thả cô ấy ra ngay!

Kỳ An nghe thế thì liền cười nhạt:

- Phong Lâm Vũ!Mày đúng là bị mù mắt vì con ả này thật rồi!Từ đầu đến cuối mày vẫn luôn bảo vệ ả ta như thế!Mày có chắc ả ta vô tội và không liên quan đến tất cả mọi chuyện hay không?

Phong Lâm Vũ thoáng thấy ngỡ ngàng liền hỏi:

- Mày nói thế là có ý gì?

Kỳ An bước đến gần gã thám tử đang quỳ gối co ro với các vết bầm tím trên gương mặt rồi dí chặt họng súng vào đầu gã lạnh giọng ra lệnh:

- Mày hãy nói tất cả sự thật cho hắn ta nghe rõ!

Gã thám tử run lên cầm cập vội khai nhận:

- Phong…Phong thiếu gia!Tôi vốn là thám tử tư được Châu tiểu thư thuê trước đó!Cô ấy nghi ngờ Tiệp Trân có những hành vi phản bội sau lưng anh nên lệnh cho tôi theo sát cô ta!Khi tôi đã thu thập được các bằng chứng tố cáo Tiệp Trân lăng nhăng thì lại bị bọn người phía cô ta khống chế và uy hiếp!Tôi vì sợ mất mạng nên đã đánh tráo các hình ảnh Tiệp Trân cặp kè nhân tình trước đó thành hình ảnh riêng tư của Châu tiểu thư!Thực ra tôi không cố ý làm như thế!Xin Phong thiếu gia tha mạng cho tôi!

Phong Lâm Vũ nghe qua từng lời gã thám tử thốt ra thì hết sức bàng hoàng,hắn lao đến siết chặt lấy cổ áo gã thám tử rồi gằn giọng:

- Mày vừa nói gì thế?Nói lại tao nghe xem!

Gã thám tử run giọng tiếp tục đáp:

- Đặng Thiên là kẻ chủ mưu đứng sau sắp đặt tất cả mọi việc!Hắn uy hiếp tính mạng con gái tôi bằng cách sai thuộc hạ đưa đón con bé đi học hàng ngày!Tôi không còn cách nào khác đành đứng về phía hắn ta phản bội lại nhiệm vụ mà Châu tiểu thư giao phó!Đặng Thiên gài bẫy Châu tiểu thư rồi tạo dựng hiện trường giả ở phòng trà Ân Giao sau đó yêu cầu tôi tráo đổi những bức ảnh thân mật của hắn ta và Tiệp Trân bằng những tấm ảnh như anh đã thấy trước đó!Phong thiếu gia!Tất cả lời tôi nói đều là sự thật!

Trong khi Phong Lâm Vũ còn đang sửng sốt trước những điều mình vừa nghe thấy thì Kỳ An đã đem hai chiếc điện thoại của gã thám tử cùng Tiệp Trân đến trước mặt hắn:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================

- Sau khi bọn tao uy hiếp mở mật khẩu màn hình điện thoại thì bọn chúng đã giao nộp tất cả bằng chứng ra đây!Mày cứ từ từ mà xem cho rõ bộ mặt thật của con đàn bà mà ngày đêm mày ra sức bảo vệ!

Phong Lâm Vũ cố giữ bình tĩnh lướt các thao tác trên màn hình điện thoại lúc này.

Đầu tiên là điện thoại của gã thám tử hiển thị những đoạn tin nhắn với Đặng Thiên trao đổi về kế hoạch đánh tráo các bức ảnh và thù lao sau khi hoàn thành được nhiệm vụ.

Kế đến là điện thoại của Tiệp Trân với vô vàn clip mây mưa ân ái cùng Đặng Thiên được ả giấu nhẹm vào hộp thư mật đều được hiện ra trước mắt của Phong Lâm Vũ.

Kỳ An nhìn về gương mặt sa sầm của Phong Lâm Vũ lúc này rồi nhạt giọng:

- Mày luôn cho rằng Tiệp Trân trong sạch thanh cao trong khi chính ả đã bán đứng mày mà lăng chạ với gã đàn ông khác!Châu Tuệ dù có cố biện minh thế nào mày cũng không để tâm và bỏ ngoài tai!Mày luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa tao và cô ấy rồi tự gán ghép định nghĩa bằng những danh từ dơ bẩn nhất…

Kỳ An cố nén giọt nước mắt uất hận vào lòng rồi nói tiếp:

- Không những thế chỉ vì một ả tiện nhân mà mày sẵn sàng dùng đến thủ đoạn đê hèn lừa cô ấy ký tên vào bản hợp đồng mua bán Lạc Châu Viên!Hậu quả là lão phu nhân không chịu nổi đả kích mà qua đời dẫn đến việc Châu Tuệ vì quá đau lòng mà sảy thai ngay sau đó!Phong Lâm Vũ!Mày có còn là con người hay không?Sao Châu Tuệ lại có thể đem lòng yêu thương gã đàn ông đốn mạt như mày kia chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện