Những lúc tâm trạng ngổn ngang lạc lõng nhất Châu Tuệ chỉ có thể tìm đến hơi ấm bên mẹ để vỗ về ủi an.

Sáng hôm sau cô đến bệnh viện thăm bà Lạc Hà và cố gắng khoác lên người vẻ ngoài điềm nhiên nhất để mẹ không phải lo lắng.

Nhìn thấy nụ cười của mẹ trên gương mặt tiều tụy lúc này khiến cho Châu Tuệ càng thêm day dứt xen lẫn xót xa mà không đành lòng nói tất cả sự thật vừa xảy ra cho bà được biết.

Cô không thể nói về việc Lạc Châu Viên đã thuộc về quyền sở hữu của người khác.Cũng không thể nói tất cả cổ phần của Thời Đại và tâm huyết bao năm cha cô gầy dựng đã mất trắng tất cả trong tay cô.

Châu Tuệ biết mình là tội đồ của gia tộc khi đã không thể giữ gìn sản nghiệp của Châu gia.Càng có lỗi khi không hoàn thành được những gì mẹ đã kỳ vọng và tin tưởng nơi mình.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ lúc này,chỉ biết cúi gầm mặt thi thoảng lén đưa tay lau đi những giọt nước mắt trong sự tự trách bản thân.

Bà Lạc Hà trông thấy vẻ mặt nhợt nhạt biến sắc của Châu Tuệ thì lo lắng hỏi:

- Con gái!Con đang gặp phải chuyện không vui rồi đúng không? Châu Tuệ vội lắc đầu:

- Không vấn đề gì đâu mẹ à!Mẹ đừng lo cho con!

Bà Lạc Hà khẽ chậc lưỡi:

- Con gái ngốc!Chuyện gì cũng thích tự ôm lấy một mình!Phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu thì bản thể vẫn là sự yếu đuối cần được che chở,con đừng sợ mẹ lo nghĩ mà cứ việc tâm sự cùng mẹ cho khuây khỏa đi!

Châu Tuệ nắm lấy tay mẹ khẽ mỉm cười:

- Không phải là con không muốn tâm sự cùng mẹ nhưng phải đợi sức khỏe của mẹ ổn định hơn đã!

Bà Lạc Hà như chợt nhớ ra điều gì ánh mắt liền khấp khởi sự mong đợi:

- Châu Tuệ à!Hôm trước con bảo với mẹ là trong tuần này sẽ đưa mẹ vào tham quan Lạc Châu Viên đúng không?

Châu Tuệ gượng cười đáp:

- Vâng ạ!Cuối tuần này con sẽ đưa mẹ đến Lạc Châu Viên!Mọi hạng mục đã được hoàn thiện hết rồi ạ!

Bà Lạc Hà mỉm cười hài lòng:

- Vậy là tâm nguyện cuối đời của mẹ sắp được hoàn thành rồi!Châu Tuệ!Lần sau con đến nhớ soạn lấy chiếc áo len màu nâu nhạt thêu hình hoa mai mẹ xếp ở ngăn dưới tủ quần áo đem vào giúp mẹ nhé!Đó là món quà đầu tiên cha con tặng mẹ!Ngày đến thăm Lạc Châu Viên mẹ muốn được mặc chiếc áo len ấy!

Châu Tuệ khẽ gật đầu:

- Vâng con biết rồi!Bây giờ con bón cháo cho mẹ ăn nhé!Từ sáng đến giờ mẹ chưa ăn gì cả!

Bà Lạc Hà cố nuốt lấy vài thìa cháo để Châu Tuệ vui lòng rồi lại lắc đầu không muốn ăn tiếp.Bà nhìn về Châu Tuệ rồi nhẹ nhàng nói:

- Con cũng ăn chút gì đi!Cứ mãi lo chăm mẹ mà thân người ngày càng gầy nhom rồi!

Châu Tuệ với tay lấy hộp thức ăn rồi nói:

- Con ăn ngay đây!Thím Trương cũng đã chuẩn bị sẵn phần cơm cá sốt chua ngọt cho con mang theo!

Lúc này khi vừa mở hộp đựng cơm thì Châu Tuệ lại đưa tay bịt kín lấy cánh mũi.

Cảm thấy kỳ lạ khi món cá sốt chua ngọt vốn là món khoái khẩu cô yêu thích sao hôm nay lại có mùi khó ngửi đến thế này?

Châu Tuệ không kiềm được cảm giác nhờn nhợn nơi cổ họng khi mùi cá tanh cứ xông đến cánh mũi gây ra cơn buồn nôn bất chợt ập đến.

Cô chạy vụt vào toilet nôn thốc nôn tháo những thứ khó chịu ra bên ngoài,phía ngoài giường bệnh vẫn nghe giọng bà Lạc Hà đang lo lắng hỏi vang:

- Châu Tuệ à con làm sao vậy?Cơ thể có chỗ nào không khỏe hay sao?

Sau một hồi vật vã nôn mửa trong toilet thì Châu Tuệ bước trở ra giường bệnh ngồi cạnh mẹ.

Cô kiềm lại cảm giác khó chịu nơi cổ họng cứ chực ập đến lúc này rồi cố gượng cười:

- Con không sao!Chắc là tối qua con ăn phải thức ăn khó tiêu thôi!

Bà Lạc Hà chăm chú quan sát biểu hiện của Châu Tuệ lúc này,như phán đoán ra được điều gì bà liền nắm chặt tay Châu Tuệ dọ hỏi:

- Con gái à!Con bắt đầu xuất hiện triệu chứng buồn nôn từ khi nào?Kinh nguyệt của con tháng này đã có chưa?

Châu Tuệ vẫn chưa hiểu ngụ ý trong câu hỏi của mẹ liền trả lời:

- Tháng này con đã chậm kinh hơn hai tuần rồi!Mẹ à!Sao mẹ lại hỏi con vấn đề này?

Bà Lạc Hà dâng lên niềm vui trong ánh mắt hồ hởi nói:

- Con gái à!Theo như kinh nghiệm mẹ đã từng mang thai con trước đây thì có thể đoán được hiện tại con đã có thai rồi!

Châu Tuệ hết sức ngỡ ngàng trước câu nói của mẹ:

- Có…có thai?Con có thai rồi sao?

Bà Lạc Hà rươm rướm nước mắt khẽ gật đầu:

- Triệu chứng của con thể hiện rõ là con đang ốm nghén khi mang thai!Châu Tuệ à!Mẹ vui lắm!Tạ ơn tổ tiên của Châu gia!Cuối cùng mẹ cũng được làm bà ngoại rồi!

Châu Tuệ không giấu được sự xúc động mà ôm chầm lấy mẹ:

- Mẹ ơi!Con đã có con rồi sao?Đây chính là con của con và Phong Lâm Vũ!Là giọt máu của anh ấy!

Bà Lạc Hà khẽ lau giọt nước mắt hạnh phúc đang lan dài trên gương mặt hao gầy:

- Ắt hẳn khi A Vũ biết được tin con mang thai thì sẽ rất vui mừng!Hai con cũng đã kết hôn được hai năm rồi mới nhận được quả ngọt như ngày hôm nay!Châu Tuệ à!Con cũng nhớ đến bệnh viện kiểm tra lại kết quả cho chính xác rồi hãy báo tin vui với A Vũ nhé!

Châu Tuệ ôm lấy mẹ nghẹn ngào nói:

- Vâng con biết rồi mẹ à!Con thực sự hạnh phúc lắm!Con đã được làm mẹ rồi!Món quà này thật bất ngờ với con!



Nghe theo lời căn dặn của mẹ trước đó sau khi rời khỏi bệnh viện thì Châu Tuệ lập tức đến phòng khám phụ sản thực hiện các quy trình thăm khám để có được kết quả chuẩn xác nhất.

Châu Tuệ rươm rướm nước mắt xúc động nhìn về phiếu xét nghiệm báo kết quả siêu âm thai đã được bốn tuần tuổi.

Cảm giác thiêng liêng khi đang mang trong người một sinh linh bé bỏng khiến Châu Tuệ không sao ngăn được niềm hạnh phúc như muốn vỡ òa lúc này.

Thai nhi cô đang mang trong người chính là kết tinh tình yêu của cô và Phong Lâm Vũ!

Giữa lúc mối quan hệ giữa cô và hắn ngày càng phát sinh những mâu thuẫn và liên tiếp gặp sóng gió thì việc đứa con xuất hiện vào thời điểm này đối với cô như một chất keo gắn kết lại những vết rạn nứt và tổn thương cả hai đã gây ra cho nhau trước đó.

Cô có thêm lý do ràng buộc Phong Lâm Vũ ở bên cạnh mình mãi mãi,cô muốn xây dựng tổ ấm viên mãn và cùng hắn nuôi dạy con cái trưởng thành.Châu Tuệ đưa tay xoa lên bụng mình rồi vẽ ra hàng trăm viễn cảnh hạnh phúc về bức tranh gia đình ba người mà mỉm cười trong sự mãn nguyện.



Phong Lâm Vũ đậu xe ở bãi gara rồi uể oải bước vào nhà.

Khối lượng công việc dày đặc ở Khải Hoàng trong suốt những ngày vừa qua khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngã lăn trên giường đánh một giấc thật ngon lành cho đến sáng.

Vừa mới dợm bước đến ngưỡng cửa thì hắn đã bị vòng tay ôm phía sau của Châu Tuệ siết chặt lấy mình.

Phong Lâm Vũ cố gạt vòng tay của Châu Tuệ ra khỏi người mình rồi khẽ thở dài:

- Châu Tuệ!Cô lại định làm gì thế hả?

Châu Tuệ đưa hai tay quàng lấy cổ Phong Lâm Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn đầy vẻ phấn khởi:

- Chồng à!Em có món quà bất ngờ muốn dành tặng cho anh đây!

Phong Lâm Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Là quà gì thế hả?

Châu Tuệ tỏ vẻ bí mật rồi đặt lên tay Phong Lâm Vũ phiếu báo kết quả siêu âm:

- Là món quà này đây!

Phong Lâm Vũ vội đưa mắt nhìn vào những dòng chữ in trên phiếu báo lúc này:Họ tên thai phụ Châu Tuệ,kết quả siêu âm thai nhi đã được bốn tuần tuổi.

Trong khi Phong Lâm Vũ ngỡ ngàng như muốn chết trân tại chỗ thì Châu Tuệ đã vòng tay ôm lấy hắn mà thủ thỉ trong sự hân hoan:

- Chồng à!Em có thai rồi!Anh có bất ngờ về món quà em tặng cho anh không?

Phong Lâm Vũ sau ít phút bàng hoàng thì vội gạt vòng tay Châu Tuệ ra khỏi người mình.

Hành động khác lạ của hắn khiến Châu Tuệ ngạc nhiên:

- Chồng à anh làm sao vậy?

Phong Lâm Vũ nhìn về phía Châu Tuệ tỏ vẻ không tin vào sự thật trước mắt:

- Làm sao có thể như thế được!Không thể nào như vậy đâu!

Châu Tuệ chợt dâng lên cảm giác bất an khi nhìn về biểu cảm trên gương mặt Phong Lâm Vũ lúc này:

- Chồng à anh làm sao vậy?Anh không vui khi nghe tin em mang thai con của chúng ta sao?

Phong Lâm Vũ nhếch môi cười nhạt:

- Châu Tuệ!Cô có chắc chắn đứa con trong bụng cô là của tôi không?

Châu Tuệ như không tin được những lời thốt ra từ Phong Lâm Vũ lúc này.Cô mấp máy môi run giọng nói:

- Anh nói như vậy là có ý gì?Đứa con này không phải của anh thì còn ai vào đây chứ?

Phong Lâm Vũ tiếp tục thái độ lạnh nhạt:

- Tôi thừa nhận mình đã từng ngủ với cô!Nhưng cô cũng không chỉ lên giường với mỗi mình tôi!Không thể xác minh được chính xác ai mới là tác giả của bào thai trong bụng cô ngay lúc này được đâu!

Châu Tuệ siết chặt tay cố kìm lại cơn phẫn uất khi nghe những lời Phong Lâm Vũ vừa thốt ra:

- Sao anh lại có thể nói như thế?Anh là người đàn ông duy nhất đã cùng em trải qua những chuyện đó!Anh không muốn thừa nhận hay đang cố tình phủ bỏ hết trách nhiệm?

Phong Lâm Vũ điềm nhiên đáp:

- Tôi không phải là người đàn ông vô trách nhiệm!Nhưng tôi không tin đứa bé trong bụng cô là con tôi!Nếu muốn tôi thừa nhận nó thì hãy chờ đến lúc cô hạ sinh và làm thủ tục xét nghiệm ADN cha con!Tôi chỉ muốn chắc chắn chứ không thích lâm vào tình thế người khác ăn ốc còn mình lại phải đi đổ vỏ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện