“Tiêu Đằng, chú đi đâu vậy? Ông ngoại tỉnh lại rồi.”

Tiêu Đằng gấp gáp chạy vào phòng, anh nắm tay Phong Triển:

“Con đã bảo không được nóng giận. Bây giờ thì hay rồi.”

“Con nói với nó rồi à?”

Phong Triển nhìn Tiêu Đằng với vẻ mặt đầy hy vọng.

Tiêu Đằng gật đầu khiến ông Triển quay mặt sang hướng khác mà khóc.

“Nó sẽ suy sụp mất…”

“Cũng đâu phải chưa từng như vậy. Cứ tiếp tục dấu sẽ khiến cho tình hình tồi tệ hơn.”

Phong Triển thở dài:

“Cũng phải…”

“Tiêu Đằng, mau đưa Đường Y về đi. Ngày mai con bé còn phải đi học.”

Tiêu Đằng gật đầu kéo Đường Y ra ngoài. Vừa ra đến nơi Đường Y xắn tay áo lên:

“Tiêu Đằng, chú nói con biết Phong Sính ở đâu?”

“Đường Y, con định là gì?”

“Tính sổ!”

“Haha"

Tiêu Đằng cười không nhặt được mồm. Anh vác Đường Y lên vai:

“Đi về học bài đi. Đánh lại ai mà đòi đánh.”

“Tiêu Đằng, chú thả con xuống.”

Tiêu Đằng không thả một mực nhét Đường Y vào trong xe đưa cô về nhà.

Về đến nhà, Đường Y vào phòng học bài đến nửa đêm cô lên phòng bếp ở sân thượng tìm đồ ăn.

“Đói bụng rồi đúng không? Mau ngồi đi!”

“Tiêu Đằng sao chú còn chưa ngủ?”

Đường Y vừa ngồi xuống bàn thì một tô mì nóng hổi đầy đủ rau xanh và tôm được bưng ra. Cô vui vẻ vừa thổi vừa ăn.

Từ lúc Đường Y về đây ở, cô xem như là bảo bối trong nhà. Được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Từ lâu Đường Y đã xem họ là người nhà. Ai làm họ buồn cô rất căm ghét. Đúng vậy, cô nhất định sẽ tìm “người xấu" dạy dỗ một trận.

Đường Y ăn xong vội vàng vào phòng học bài xong rồi đi ngủ.

Đường Y vẫn như cũ, sáng cô được Tiêu Đằng chở đi học. Hôm nay cô không có học tiết buổi chiều nhưng cô nói dối Tiêu Đằng là có tiết.

Đúng 11h30 trống điểm, Đường Y vội vàng thu xếp đồ đạc bắt xe buýt đến trụ sở công ty của Phong Sính.

Đứng trước tòa nhà cao tầng, Đường Y ngẩng mặt đến suýt chút thì bị ngã.

“Sao mà cao thế?”

Đường Y vào bên trong gặp lễ tân:

“Xin chào, tôi có hẹn với Phong Sính. Tôi tên Đường Y.”

“Cái này… Cô bé không có tên trong danh sách.”

Đường Y không những không sợ mà còn mạnh dạng:

“Cô gọi cho chú ấy đi. Nói tên tôi là được.”

Quả nhiên sau khi lễ tân gọi cho thư ký của anh. Thư ký bảo:

“Phong Thiếu rất bận không rảnh.”

Lễ tân mang theo câu nói truyền lại cho Đường Y. Người cố chấp như cô sao có thể chịu thua chứ. Cô ngồi ở sofa đợi. Đợi đến ngủ quên luôn Phong Sính vẫn chưa chịu xuống.

“Ông chú xấu xa. Chú không muốn gặp tôi. Tôi sẽ đợi chú.”

Đường Y ngồi đến khi tòa nhà đóng cửa không thấy Phong Sinh. Cô bị đuổi ra bên ngoài vẫn kiên trì chờ.

Cuối cùng chờ được Phong Sính ra cửa. Đường Y đem hết tức giận, lấy balo phía sau lưng dùng sức ném vào người anh.

“Chú là đồ xấu xa!”

“Đường Y?”

Vừa nhìn thấy cô đã nghe cô hét tiến về phía anh.

Phong Sính nắm lấy cổ áo của Đường Y ngăn cô lại. Vẻ mặt lạnh lùng:

“Làm gì?”

Đường Y vươn tay định đánh Phong Sính nhưng bị anh nắm cổ áo, cô với tay không tới.

“Thả tôi ra.”

“Vì sao đến đây?”

“Tìm chú tính sổ!”

Phong Sính nghe xong xém chút nữa bật cười.

“Đường Y, tôi không mắc nợ cô.”

“Chú làm ông ngoại buồn. Làm chị Huỳnh khóc. Còn làm chú Tiêu Đằng lo lắng. Từ ngày có chú chẳng lúc nào gia đình vui vẻ.”

“Vậy cho nên?”

Đường Y khí thế hừng hực, lời nói hùng hồn:

“Vậy cho nên sau này thấy chú ở đâu tôi đánh ở đó.”

“Ấu trĩ.”

Phong Sính nén cho Đường Y hai chữ sau đó thả cô xuống rồi leo lên xe.

Đường Y bị ngã xuống đất. Cục tức này làm sao cô chịu được cơ chứ? Vậy cho nên đuổi theo Phong Sính lên xe của anh.

Phong Sính thở ra, giọng điệu mang theo chán ghét:

“Mau xuống.”

“Tôi không xuống. Giờ này tôi không bắt được xe buýt nữa. Chú mau chở tôi về nhà.”

“Tôi không có nghĩa vụ chăm sóc cô. Cô thích thì đi theo tôi.”

“Chú!”

Đường Y nghiến răng cô cứ vậy mà kéo tay Phong Sính dán chặt hai hàm răng lên đó.

Phong Sính kêu đau nhưng anh không thể rút tay lại.

“ĐƯỜNG Y!”

“Phong thiếu, người không sao chứ?”

Tay Phong Sính bật máu in hằn dấu răng của Đường Y. Anh có muốn đánh cũng không nở ra tay.

Đường Y tinh nghịch lè lưỡi ra trêu chọc anh. Trong lòng cô vì vết thương trên tay anh mà hả giận.

Tài xế một lần nữa lên tiếng:

“Phong thiếu, có cần đến bệnh viện?”

“Đi đến nhà đó trước rồi quay lại bệnh viện. Nếu không tôi sẽ bị bệnh dại mất.”

“Ý chú nói tôi là chó dại?”

Phong Sính quay mặt sang chỗ khác. Miệng tỏ ý cười.

“Không có!”

“Rõ ràng là chú nói vậy!”

“Khi nào? Sao tôi không biết?”

Hai người cãi nhau đến nỗi tài xế phải bật nhạc. Nhưng tiếng nhạc cũng không lấn được tiếng đấu khẩu.

“Đường Y, im miệng!”

“Tôi cứ nói, chú làm gì được tôi?”

Phong Sính chịu không được, anh lấy tay bóp miệng cô lại. Cái miệng nhỏ chu ra, môi mỏng hồng hào trông rất đáng yêu.

“Haha…”

“Chú cười cái gì?”

“Xấu chết đi được!”

….

Xe chạy rất nhanh đã đến nơi. Phong Sính bước xuống xe đi vào trong căn hẻm sâu hun hút.

Tại đây những ngôi nhà xập xệ chen chúc nhau mọc lên.

Phong Sính đi theo địa chỉ trên mảnh giấy đến căn nhà chỉ vỏn vẹn 2 mét vuông.

Đường Y ở phía sau đi theo không khỏi thắc mắc:

“Chú tìm ai ở đây? Này! Tôi đang nói chuyện với chú đó!”

Phong Sính đứng ở cửa thì gặp người phụ nữ bằng tuổi cha anh đang ôm một đứa bé nhỏ.

“Xin chào. Tôi muốn tìm Kim Ngân.”

Người phụ nữ sợ sệt bế đứa cháu lên:

“Anh là ai? Muốn gì?”

“Cháu là bạn học cũ của Kim Ngân. Cháu muốn gặp bạn ấy.”

“Ở đây không có người này!”

Người phụ nữ nói xong kéo cửa mạnh lại mặc cho sự ngỡ ngàng của Phong Sính và Đường Y.

Trong nhà còn vọng ra tiếng xua đuổi:

“Mau cút khỏi đây đi. Ở đây không có người cậu tìm…”

“Cô ơi… Cô…”

“Ào”

Cả một chậu nước lớn hất ra đúng lúc Đường Y vừa đi đến hứng trọn.

“Phong Sính!”

Phong Sính kéo Đường Y ra phía sau mình:

“Nhiều chuyện.”

“Chú có còn là con người không?”

Bây giờ Phong Sính chỉ quan tâm đến Kim Ngân nên anh mặc kệ Đường Y mà nói tiếp:

“Cô… Con chỉ muốn tìm hiểu một chút. Không có ý gì khác.”

“Im đi. Cút đi.”

Thấy bà cô phản ứng rất dữ Đường Y kéo tay áo của Phong Sính:

“Chú mau đi đi. Bà ấy đang rất giận. Khi khác lại đến.”

“Hôm khác con lại đến hỏi.”

Phong Sính không bằng lòng nhưng phải rời đi. Lúc vào trong xe, anh cứ mãi suy nghĩ mà quên mất Đường Y ở bên cạnh hắc xì liên tục.

Xe rất nhanh đã về đến Phong gia.

Nơi này là biệt thự nhỏ mà thư ký sắp xếp cho anh. Nó nằm trong khu đô thị của người giàu. Xe ra vào phải được bảo vệ kiểm tra.

Căn biệt thự có sân vườn trồng nhiều hoa. Biệt thự sơn màu trắng, dưới ánh đèn vàng hắt từ trong sân hản chiếu vào nhìn rất đẹp.

“Chú chở tôi đến đây làm gì?”

Lúc này Phong Sính mới nhớ đến sự có mặt của Đường Y ở bên cạnh. Anh hỏi tài xế sao không đưa Đường Y về nhà. Tài xế mới nói lúc anh lên xe rất giận dữ bảo quay về Phong gia.

Ông ấy sợ bị đuổi việc nên không dám hỏi nhiều.

“Hơn nữa, cô bé bên cạnh ngài cũng có nói nhưng ngài không trả lời…”

Bất lực, Đường Y chỉ có thể im lặng.

“Bây giờ chú về nhà rồi đến lượt tôi.”

Đường Y trở lại trong xe, bác tài xế chứ nhìn Phong Sính xem phản ứng của anh thế nào. Anh gật đầu ông ấy mới dám chở cô về.

Vừa đóng cửa lại, Phong Sính liền mở cửa phụ của Đường Y.

“Khoan đã.”

“Chú để quên gì à?”, Đường Y thắc mắc.

“Vào bên trong thay quần áo đi. Để như vậy sẽ cảm lạnh mất.”

Đúng là rất lạnh nên Đường Y không phản kháng. Cô bước vào bên trong với miệng chữ o.

“Cái này là để một mình anh ở sao?”

Bên trong căn biệt thự rất rộng. Trang trí theo lối tối giản hiện đại. Ngoài vật dụng cần thiết và cây xanh ra chẳng có gì đồ vật dư thừa.

Còn có một dòng suối nhỏ mang theo đàn cá ngũ sắc bơi quanh nhà.

Phong Sính không quan tâm lắm đến Đường Y nên tuỳ tiện chọn một áo sơ mi rộng nén cho cô. Tay anh chỉ về hướng lầu 2.

“Trên đó có phòng khách. Ở bên trong có đủ vật dụng chưa ai sử dụng. Có thể tuỳ ý sử dụng.”

Đường Y nghe vậy chạy lên lầu. Bây giờ rất lạnh nên Đường Y chỉ muốn thay một bộ đồ ấm.



Phong Sính ngồi ở sofa dưới lầu. Anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay.

Đường Y tắm lâu như vậy cũng chưa hề xuống.

“Không lẽ có chuyện sao?”

Vừa đứng dậy định đi xem thì Phong Sính nhận được điện thoại của Tiêu Đằng.

“Phong Sính, Đường Y có đến tìm cậu?”

“Có.”

“Con bé đâu? Cậu có làm gì nó?”

“Tiêu Đằng, con bé tìm tôi tính sổ.”

“Ở đâu tôi đến đón?”

“Không cần. Một chút tôi sẽ đưa về.”

“Không được. Cậu gửi địa chỉ đi. Tôi qua đó ngay.”

Phong Sính vừa cúp máy nghe trên lầu vọng ra tiếng hét lớn. Anh gấp gáp chạy lên xem thử.

“Đường Y. Không sao chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện